Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi có một người bạn cùng phòng kiêm bà thím nhiều chuyện. Cô ta ném thuốc của tôi thùng rác.
“ cậu ngủ gật trong phòng thi thì sao? Có còn mũi nào đối diện với thầy cô không?”
Hôm thi chứng chỉ sư phạm, cô ta tắt thức của tôi: “Hôm qua cậu ôn thi tới nửa đêm, tôi tốt để cậu ngủ thêm một chút lấy sức.”
Khi chú thím muốn gả tôi cho một kẻ ngốc, cô ta không chần chừ mà đưa luôn địa chỉ của tôi.
“Tôi cũng là muốn tốt cho cậu, lấy chồng rồi thì làm thiếu phu nhân ở nông thôn, sướng biết bao.”
Về sau, tôi bị nhốt trên gác mái, ngày ngày bị đánh bằng dây nịt, hai mạng mất đi trong một lần.
Cô ta cầm lấy học vốn thuộc về tôi, mời cả lớp ăn tiệc linh đình. Lại còn mạo danh là bạn học của tôi, vạch trần tội ác của chú thím, trở thành hotgirl mạng, kiếm bộn tiền.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày phát sốt hôm đó.
1
Cổ họng như bốc lửa, đau đến cực hạn. Tôi chợt nhận ra mình đã quay lại thời điểm trước kỳ thi cuối kỳ năm hai.
cộng thêm kỳ “dì cả” ập đến, trong người còn chút sức lực. Tôi đặt một đơn xét nghiệm nhanh và mua thuốc qua ứng dụng. Nhân viên đến tận nhà kiểm tra, quả nhiên là .
Anh ấy còn chu đáo dạy tôi cách xin giấy chứng nhận nghỉ bệnh, rót cho tôi một cốc nước rồi để thuốc lại trước khi rời đi.
Kiếp trước, tôi còn chưa kịp uống thuốc thì bạn cùng phòng Trần Hinh đã về. Cô ta giật lấy thuốc của tôi, quẳng thẳng thùng rác.
Tôi chất vấn sao cô ta lại vứt thuốc của tôi. Trần Hinh khóc còn oan ức hơn tôi.
“Cố Cầm, thuốc uống nhiều hại thân. Mấy loại thuốc đều gây buồn ngủ. cậu ngủ gật trong thi cuối kỳ thì sao? Cậu có còn mũi đối với sự dạy dỗ tận tâm của thầy cô không?”
Tôi chính lo kỳ thi cuối kỳ nên mới muốn mau khỏi bệnh. Bố mẹ tôi mất sớm, chú thím thì bao giờ muốn tôi đi học. Tôi phải tự dựa học để đóng học phí.
Tôi không muốn cãi nhau với cô ta, cố sức ngồi dậy để lấy thuốc trong tủ. Trần Hinh lại đẩy tôi một cái.
Tôi ngã xuống giường, phải mất nửa ngày mới bình tĩnh lại được.
Hai bạn cùng phòng Hồ và Điền Bình cũng hùa theo cô ta.
“Cố Cầm, sao cậu không biết điều thế.”
“Hinh Hinh sóc cậu, cậu không ơn đã đành, còn làm cô ấy khóc.”
“Chúng tôi biết cậu không có bố mẹ, nhưng không thể vô giáo dục như vậy được!”
Khi đó tôi đã sốt đến mơ hồ. Hoàn toàn không còn sức để đáp lại bọn họ.
Trần Hinh mắt ngấn lệ: “Cố Cầm, tôi lớn hơn cậu một tuổi, xưa nay luôn coi cậu như em gái. Tôi không thể cậu tự hại cơ thể mình.”
Cô ta mím môi, như đã hạ quyết tâm, thẳng tay ném toàn bộ thuốc trong tủ của tôi xuống bồn cầu rồi xả nước.
Tôi vốn đã khó chịu.
Khoảnh khắc ấy càng thêm khó thở.
Cuối cùng, tôi ngất đi.
Trước khi ngất, tôi còn trông thấy ánh mắt khích lệ của Trần Hinh.
“Cố Cầm, cố lên. Tôi tin cậu sẽ chiến thắng bệnh tật.”
Đến khi tôi tỉnh lại, thi cuối kỳ đã qua hai môn rồi. Những môn còn lại, tôi lại phát huy siêu thường, gần như đều đạt điểm cao .
Dù biết không còn hy vọng, tôi vẫn đến phòng giáo cầu xin thầy.
“Thầy ơi, em bị bệnh nên không tham gia thi được. Thầy có thể cho em bù bài thi không ạ?”
“Em có giấy chứng nhận nghỉ bệnh.”
Kết quả lại gặp Trần Hinh.
“Cố Cầm, cậu làm khó thầy.”
“Ai bảo cậu lười quen tính, ngay cả thi cuối kỳ cũng ngủ nướng, có chút trách nhiệm nào.”
“Giấy chứng nhận kia ở đâu ra? là biết đồ giả.”
“Nếu thầy nương tay với cậu thì bất công với những bạn khác!”
Thầy tôi đầy tiếc nuối: “Xin lỗi em, nhà trường có quy riêng.”
rời đi, tôi nghe thầy thở dài phía sau: “Đáng tiếc thật, một mầm non của giải đặc biệt… nghe nói điều kiện gia đình cũng khó khăn.”
Bởi trượt kỳ thi cuối kỳ, tôi bỏ học .
Còn Trần Hinh – người vốn có cửa để nhận – lại đoạt được học ấy.
Trần Hinh không thiếu tiền.
Nhận được tiền, cô ta liền đãi cả lớp một bữa.
Trong bữa ăn, cô ta còn đùa giỡn: “Chúng ta nên ơn bạn Cố Cầm. Nếu không nhờ cậu ấy ham ngủ, tôi đâu lấy được học để đãi mọi người.”
Tôi đến muốn ói máu.
Nhưng cô ta mời cả lớp ăn, không chỉ hai bạn cùng phòng mà cả đám bạn học đều đứng về phía cô ta.
Tôi hoàn toàn không chống lại nổi.
2
Quả nhiên, thấy tôi chuẩn bị uống thuốc, Trần Hinh liền ném thùng rác.
May mà lần , trước khi cô ta về, tôi đã uống xong thuốc.
Tôi kiềm lại nỗi hận khắc cốt trong lòng.
“Trần Hinh, sao cậu dám tự ý vứt thuốc của tôi!”
“Tôi bị , còn đến kỳ, không uống thuốc thì cậu chữa giúp tôi chắc?”
Trần Hinh che , nước mắt rưng rưng.
“Cố Cầm, tôi là muốn tốt cho cậu.”
“Thuốc phần độc mà…”
Tôi nhắc cô ta: “Trần Hinh, tốt cậu nên tránh xa tôi ra, đeo khẩu trang .”
Trần Hinh ngơ ngác: “Cố Cầm, sao cậu lười đến vậy. Đến giờ còn khăng khăng mình bị , không chịu thừa nhận là giả bệnh.”
“Còn bọn tôi đeo khẩu trang!”
“Cậu dọa tôi nhé! Tôi sợ lắm đó!”
Điền Bình – dân thể thao, tính nóng như lửa – thấy Trần Hinh sợ hãi liền bênh vực.
“Cố Cầm, cậu sốt đến hỏng đầu rồi à?”
“Hinh Hinh rõ ràng đang sóc cậu, cậu sao mà không biết điều thế!”
“Không ơn lại còn doạ cô ấy.”
Hồ vốn đơn thuần, cũng đứng chắn trước tôi.
“Cố Cầm, cậu làm tôi thất vọng quá!”
Y hệt kiếp trước, Điền Bình và Hồ đều bảo vệ Trần Hinh vô điều kiện.
Tôi giả vờ nhường nhịn.
“Được rồi được rồi, là tôi sai.”
“Trần Hinh, cậu coi tôi như em gái, tất nhiên cậu là muốn tốt cho tôi. Tôi ơn cậu.”
“Hồ và Điền Bình đều nhỏ tuổi hơn cậu. Có thời gian cậu hãy sóc bạn ấy nhiều hơn nhé.”
Hồ và Điền Bình đắc ý. Như thể chính mình vừa thay trời hành đạo.
Trần Hinh chống cằm hai người họ, dường như đang suy nghĩ xem nên “ sóc” họ thế nào.
Tốt lắm.
Đợi bọn họ cũng được “ sóc” như tôi rồi xem, còn đứng về phía cô ta được bao lâu.
Đêm đó, tôi nghe tiếng Trần Hinh uống nước liên tục.
Có vẻ cổ họng đã đầu khó chịu rồi.
Tôi khẽ thở dài.
Tôi đã nhắc họ tránh xa tôi, bảo họ đeo khẩu trang.
Mà họ có chịu nghe đâu.
Ngày mai là thi cuối kỳ.
Tôi dậy từ sớm, cả cô bạn cùng phòng vẫn ngủ mê man.
Tôi nghỉ ngơi tốt, đã hết sốt, cũng không còn đau.
Chỉ hơi nghẹt mũi một chút.
Tôi uống thêm lần thuốc nữa.
Hồ mở miệng đã ồm ồm như vịt đực.
“Gà gà gà gà gà!”
Điền Bình là dân thể thao nên thể lực khá hơn.
“Chắc tôi bị rồi… Cố Cầm, cậu mua giúp tôi ít thuốc được không?”
Tôi cô ta như sinh vật lạ.
“Điền Bình, thuốc phần độc.”
“Cậu giả bệnh nữa. Mau dậy đi, không lại trễ thi.”
Trần Hinh đặt thuốc giao nhanh qua điện thoại.
Tôi giật lấy điện thoại của cô ta.
“Hinh Hinh! Không được uống thuốc!”
“ thi mà ngủ gật thì sao? Cậu có còn mũi đối diện với sự dạy dỗ của thầy cô không?”
Để tránh họ uống thuốc ảnh hưởng kỳ thi, tôi đặc biệt để điện thoại họ xa khỏi tầm tay.
Trước khi rời ký túc xá, tôi còn nhắc: “Tôi đi thi đây. cậu ngủ nướng nữa.”
“Nhớ đấy— uống thuốc!”
3
Thi xong một môn, tôi – với tư cách là bạn cùng phòng nhiệt tình – còn đặc biệt chạy về ký túc xá gọi mấy con sâu ngủ dậy.
Thấy Trần Hinh cầm thuốc uống, tôi giật lấy rồi ném thẳng thùng rác.
“Trần Hinh, cậu làm tôi thất vọng quá.”
“Bỏ thi rồi còn muốn giả bệnh.”
“ uống thuốc lại ngủ gật trong phòng thi thì sao? Cậu có còn xứng đáng với sự dạy dỗ tận tâm của thầy cô không?”
Trần Hinh không yên tâm.
Tôi sợ cô ta đi sai đường nên đã tốt giúp cô ta xả hết phần thuốc còn lại xuống bồn cầu.
Trước khi đi, tôi mỉm cười rạng rỡ: “Không cần ơn. Là bạn cùng phòng, quan tâm cậu là điều tôi nên làm.”
Thành tích môn chuyên ngành của tôi vốn luôn đứng đầu.
Quả nhiên, lần cũng xếp hạng .
Khoảnh khắc nhận được học , tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi vẫn luôn chắt bóp tiết kiệm.
Giờ có thêm khoản , tôi có thể trả hết nợ cho chú thím.
Từ đó không còn bị họ kiểm soát cuộc đời nữa.
Còn cô bạn cùng phòng thì thảm hơn nhiều.
Điền Bình thể lực tốt, nhưng vẫn trượt hai môn.
Hồ trượt môn.
Thảm là Trần Hinh.
đó cô ta ở gần tôi , tôi đã tốt nhắc cô ta đeo khẩu trang, vậy mà chịu nghe.
Kết quả là trượt luôn năm môn.
Trường quy , trượt từ bốn môn trở lên phải thông cho phụ huynh.
Cô ta trượt tới năm môn, giáo yêu cầu liên hệ người nhà.
Trần Hinh khóc lóc với giáo .
“Thầy ơi, bố em nóng tính lắm. Nếu biết em trượt chắc chắn sẽ đánh em. Thầy có thể cho bố em được không? Em hứa lần sau sẽ thi tốt hơn.”
Đúng đó, tôi đến nộp giấy tờ.
Thấy giáo đầu mủi lòng, tôi lên tiếng: “Trần Hinh, suy nghĩ của cậu sai rồi!”
“Cậu ngủ nướng bỏ thi, giờ lại dùng đạo đức để trói buộc giáo , người ta không cho phụ huynh!”
“Nếu thầy đồng ý với cậu, thế có công bằng với bạn khác không?”
“ sau ai trượt 4 hay 5 môn cũng khóc lóc xin xỏ, vậy còn ai cố gắng nữa?”
“Cậu biến giáo thành tội nhân thiên cổ của trường à?”
thầy tái đi, nghiêm túc từ chối: “Bạn Trần Hinh, nếu em sợ bố mẹ lo thì lần sau ngủ nướng nữa.”
“Thầy có nguyên tắc, không thể đồng ý với em.”
4
Giáo gọi điện cho bố Trần Hinh.
Bố cô ta nổi giận, liền cắt giảm tiền sinh hoạt.
Đúng trước đó, Trần Hinh đã mạnh miệng tuyên bố sẽ đãi cả lớp ăn uống.
Bạn học réo liên tục, cô ta còn cách nào, đành dẫn cả lớp tới một quán bình dân rẻ tiền.
Lớp trưởng ham của miễn phí, dẫn theo cả bạn trai tới.
Ai ngờ bạn trai lớp trưởng cùng mấy người khác bị ngộ độc thực phẩm.
Họ quay sang chủ quán đền tiền.
Chủ quán cũng khổ sở:
“Nguyên liệu là do bạn Trần Hinh mang tới, quán tôi chỉ lấy tiền công nấu nướng.”
“Khoai tây đã mọc mầm, tôi đã nói là không ăn được. Nhưng cậu ấy bảo không sao, bạn thể chất tốt.”
“Tôi từ chối rồi, nhưng món khoai xào đó là cậu ấy tự tay làm.”
“Nhiều lắm thì tôi trả lại tiền công nấu cho bạn thôi.”
Chủ quán có bằng chứng camera.
Trần Hinh không đổ vấy cho người ta được.
Cuối cùng, cả đám cô ta đền tiền thuốc men.
Trần Hinh không có tiền, đành chạy vạy khắp nơi vay mượn.