Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng, mình sẽ giống như trong mấy câu chuyện cổ tích, yêu nhau nhiều năm rồi cuối cùng cũng được ở bên nhau hạnh phúc.
Nếu không phải nhờ chuyện hôm nay tình cờ bị lộ, tôi còn bị anh ta biến thành con ngốc đến bao giờ?
Tôi liếc nhìn Dương Tuyết đang trốn phía sau lưng anh ta. Cô ta bám lấy vạt áo của Trần Vân Tường, giả vờ như nai con hoảng sợ, nhưng khi vô tình nhìn tôi, ánh mắt lại đầy vẻ chế giễu.
Trước khi xuống nhà, tôi còn nghĩ cô sinh viên mới ra trường như Dương Tuyết chắc tiền bạc không dư dả gì, đang định đề nghị góp thêm tiền thuê nhà cho cô ta.
Bây giờ nhớ lại, đúng là buồn cười đến nực cười. Tôi rốt cuộc là đồ ngốc hay thánh nhân hả?
Được thôi! Không phải anh nói tôi rẻ mạt à? Vậy tôi tặng luôn cho anh cái mũ xanh cho đủ bộ.
Tôi nghiêng người dựa sát hơn vào người đàn ông bên cạnh, cười lạnh:
“Trần Vân Tường, anh tự soi lại mình đi, anh nghĩ mình xứng để so với người bên tôi à?”
“Người ta có cơ bụng thì có cơ bụng, có cả cơ đùi quyến rũ.”
“Còn anh? Ngoài cái đầu bự kia ra, trên dưới còn cái gì to nữa không?”
3
Trần Vân Tường tức điên, lao tới định túm tôi thì bị người đàn ông kia đá bay ra xa.
Dương Tuyết hét lên một tiếng rồi nhào tới ôm lấy Trần Vân Tường vừa khóc vừa gào: “Tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tôi mở to mắt nhìn người đang chắn trước mặt mình – anh ta mặc áo blouse trắng, lấy khăn giấy trong túi áo ra từ tốn lau giày.
“Anh bạn, đừng có mở miệng là ‘trai lạ’, tôi có tên hẳn hoi, là Tống Xuyên.”
“Lúc nãy anh còn ngồi cùng cô gái kia trong tiệm của tôi, lựa chọn loại bao nào ‘kích thích’ nhất, tôi chẳng nghe thấy anh nói mình đã đính hôn gì cả.”
“Còn cô gái kia, anh ấy đính hôn rồi mà vẫn ‘chơi tới bến’, hay là giờ tôi giúp anh gọi cảnh sát đòi lại công bằng?”
Chỉ vài câu mà tình hình đảo ngược hoàn toàn. Đám người xung quanh chuyển từ công kích tôi sang chỉ trích Trần Vân Tường.
Mặt Dương Tuyết trắng bệch rồi lại chuyển sang xanh, tay cầm điện thoại run đến mức như muốn bóp nát nó.
Tôi không nhịn nổi nữa, “phụt” một tiếng bật cười, bước tới trước mặt Trần Vân Tường.
“Trần Vân Tường, tôi biết anh không biết xấu hổ, nhưng chẳng phải dạo này anh đang chờ được thăng chức sao?”
“Nếu viện thiết kế biết anh có lối sống riêng tư thế này, cái chức trưởng phòng anh sắp có chắc bay mất rồi.”
Trần Vân Tường mở to mắt, luống cuống bò dậy, cuống quýt nói:
“Lý Tình Lan, dù sao chúng ta cũng ở bên nhau sáu năm, em không chỉ ngoại tình mà còn muốn vu oan cho anh sao?”
“Em nghĩ anh là gì? Sáu năm của chúng ta em coi như rác rưởi à?”
Từng câu từng chữ như rút ruột rút gan, thêm biểu cảm diễn sâu, suýt nữa tôi cũng thấy mình mới là người tệ bạc.
Phía sau vang lên tiếng vỗ tay – là Tống Xuyên.
“Chậc chậc, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt. Không ngờ có người có thể mặt dày tới mức này.”
Tống Xuyên bước lên, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào tôi:
“Mỹ nhân, anh ta bảo anh là kẻ thứ ba của em, em thấy sao?”
Tôi biết Tống Xuyên đang giúp mình giải vây, liền cảm kích khoác tay anh ta, làm nũng:
“Ghét quá à~ ai mà là ‘kẻ thứ ba’, trong lòng em chỉ có một ông xã là anh thôi.”
Trần Vân Tường tức đến phát run, chỉ tay vào tôi mà nói không thành lời.
Dương Tuyết thì rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Chị Tình Lan, là em nhất quyết muốn yêu anh Vân Tường.”
“Nếu chị giận thì giận em đây này, hà tất phải làm nhục anh Vân Tường như vậy chứ…”
Tôi nhìn gương mặt bình thản của Trần Vân Tường, khẽ bật cười lạnh hai tiếng.
“Anh giận gì chứ? Loại người như anh mà cũng có người chịu để mắt đến, đúng là hiếm có.”
“Chỉ tiếc là… mấy cái bao trong tay cô ta, anh dùng không vừa – to quá đấy.”
Nói xong tôi chẳng thèm nhìn lại, kéo người bên cạnh quay lưng bỏ đi.
Vừa mới bước qua cổng khu chung cư, tôi đã bị người bên cạnh đột ngột xoay ngược thế chủ động.
Tôi nhíu mày nhìn tay anh ta đang giữ lấy cổ tay mình.
“Buông ra.”
Người kia nhướng mày, mở miệng:
“Dữ thế, xem ra vẫn chưa sốt đến mức ngu người.”
“Nhưng mà em may mắn đấy, gặp được tôi – thiên sứ áo trắng vốn không chịu nổi nhìn thấy người khác khổ sở.”
4
Anh ta nắm tay dắt tôi đến một phòng khám gần khu chung cư, đến lúc tôi bị ấn ngồi xuống ghế thì đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
Mãi đến khi cảm thấy xương quai xanh mát lạnh, tôi mới giật mình bừng tỉnh.
“Anh định làm gì?!”
Anh ta trợn mắt, chẳng buồn nói nhiều, nhét cây nhiệt kế vào tay tôi.