Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Mẹ ôm tôi vào lòng, giọng nghẹn ngào:
“Tình Lan, muốn khóc thì cứ khóc đi con.”
“Có mẹ ở đây rồi.”
“Mẹ chỉ hối hận một điều – là ngày xưa không kiên quyết cản con đến cùng, để cho tên Trần Vân Tường lừa dối con dễ dàng như vậy.”
Từ lúc tận mắt thấy Trần Vân Tường ngoại tình đến giờ, tôi đã luôn cố gắng kìm nén cảm xúc, dù có nhiều lần suýt gục ngã nhưng vẫn cố gắng gượng dậy.
Thế nhưng giờ, khi chính tai nghe Trần Vân Tường lôi kéo van xin chỉ vì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp, tôi mới thật sự tỉnh ngộ: sáu năm qua của tôi, thật sự quá thảm hại.
Tôi ôm chặt mẹ, khóc đến nấc không ra hơi, miệng mơ hồ hỏi đi hỏi lại:
“Tại sao lại như vậy?”
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết cuối cùng kiệt sức mà thiếp đi.
Trong mơ, tôi thấy mình níu lấy tay Trần Vân Tường không buông, cố chấp muốn có được một lời giải thích.
Nhưng anh ta lạnh lùng gỡ từng ngón tay tôi ra, không chút cảm xúc:
“Lý Tình Lan, sáu năm qua anh đã nhìn em đủ rồi, nhìn phát chán luôn rồi.”
“Anh cần tiếp xúc với điều gì đó mới mẻ, với một người mới.”
Tôi tỉnh giấc vì bị mẹ lay dậy. Bà bảo tôi gặp ác mộng, cứ khóc mãi trong giấc ngủ.
Tôi lau nước mắt, cố gượng cười để mẹ yên tâm. Trời đã tối, tôi chợt nhớ trong nhà còn một người tên Dương Tuyết vẫn chưa xử lý, vội vã rời nhà.
Đứng trước cửa, tôi nhìn chiếc chìa khóa vặn thế nào cũng không mở được, tức đến bật cười thành tiếng.
Dương Tuyết đúng là kiểu người quái lạ, tôi chưa kịp tìm cô ta tính sổ thì cô ta đã giở trò trước.
Đúng lúc ấy, thang máy “ding” một tiếng mở ra – có người bước ra.
Không ngờ lại là Tống Xuyên.
Anh ta vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nói:
“Không vào được nhà à?”
Tôi gật đầu, nhìn thấy anh ta mặc đồ ở nhà, tay còn xách theo chai coca. Tôi chợt nhớ mấy hôm trước có người mới chuyển đến căn đối diện.
Tôi thử thăm dò:
“Không lẽ anh chính là người dọn tới sống đối diện tôi?”
Tống Xuyên “ừ” một tiếng, chỉ tay vào chùm chìa khóa vẫn còn cắm trên cửa nhà tôi.
“Muốn tôi giúp không?”
Tôi lắc đầu. Sau khi bị từ chối, anh ta cũng không nói gì thêm, quay người về lại căn hộ đối diện.
Còn tôi thì lập tức rút điện thoại ra.
“Alo, 113 phải không ạ? Có người đang định tự tử.”
Khi cửa bị phá, Dương Tuyết đang nằm dài trên sofa đắp mặt nạ, nhắm mắt tận hưởng.
Nhìn thấy tôi cùng mấy chú cảnh sát sau lưng, mắt cô ta trợn tròn như muốn rớt ra ngoài.
Cảnh sát tưởng hai đứa cãi nhau to, nên nghiêm mặt giáo huấn cả hai một trận rồi mới rời đi.
Vừa khi cửa khép lại, gương mặt Dương Tuyết lập tức đổi sang vẻ chanh chua, gằn giọng hỏi:
“Ai cho cô vào nhà?”
“Anh Vân Tường nói rồi, từ giờ căn nhà này là do tôi quyết định.”
Tôi lạnh mặt, hất tay cô ta ra.
“Trần Vân Tường thì có là cái thá gì? Hợp đồng nhà này đứng tên tôi.”
“Dương Tuyết, làm ơn phân biệt cho rõ – chỉ có tôi mới có quyền đuổi cô ra khỏi đây.”
Dương Tuyết đứng khựng lại, mặt đỏ bừng vì tức.
“Cô nói bậy! Anh Vân Tường đã nói rằng căn nhà này là…”
“Đủ rồi.” – tôi cắt ngang, tiện tay mở tủ lạnh lấy chai nước, tu một hơi cạn sạch mới thấy cổ họng dịu lại.
Tôi kéo ghế ngồi xuống, mặt lạnh tanh:
“Tôi không quan tâm Trần Vân Tường đã nói gì với cô, căn nhà này là tôi thuê, tên trong hợp đồng là của tôi.”
“Hồi đó thấy cô tội nghiệp, tôi mới chia cho một phòng để ở ké.”
“Vậy mà cô quay đầu trèo thẳng lên giường vị hôn phu của tôi?”
“Dương Tuyết, làm người không thể trơ tráo đến thế.”
8
Có vẻ lời tôi chọc trúng nỗi đau, Dương Tuyết bùng nổ như kẻ mất trí. Cô ta hét lên rồi điên cuồng đập phá mọi thứ có thể nhìn thấy trong nhà.
Tôi bĩu môi, dứt khoát gọi điện cho Trần Vân Tường, bảo anh ta tới dắt tình nhân của mình về.
Nửa tiếng sau, tôi nghe thấy tiếng tra khóa mở cửa.
Tôi ngồi giữa đống đổ nát, vẫy tay gọi Trần Vân Tường lại.
Dương Tuyết thì nhào về phía anh ta định khóc lóc kể lể, nhưng còn chưa chạm được vào tay áo đã bị anh ta gạt phăng ra.
Trần Vân Tường luống cuống chạy tới:
“Tình Lan, em không sao chứ?”
“Có bị thương ở đâu không?”
Tôi né tránh bàn tay đang vươn tới của anh ta, cười lạnh:
“Dắt Dương Tuyết cút khỏi đây đi, căn nhà này tôi không thuê nữa.”
“Tình Lan, anh biết em vẫn còn giận, nhưng anh không có tình cảm với Dương Tuyết thật mà! Em phải tin anh!”
Chương 6 tiếp : https://vivutruyen.net/ban-cung-phong-va-vi-hon-phu-duoi-den-duong/chuong-6