Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Rất ràng, đối chưa ngủ.
Phản hồi ngay lập tức:
【Chưa đâu. Có chuyện gì vậy?】
Ngữ khí chẳng khác gì một người bạn lâu năm.
Tính , tôi và người này cũng đã quen nhau bốn năm .
【Tôi nhớ lần đầu tiên liên hệ, là khi bạn đăng một bài viết, rằng cảm tương lai như đã bị định sẵn, cuộc sống chẳng ý nghĩa gì.】
【Lúc tôi vô tình lướt , tưởng bạn đang nghĩ quẩn, nên suốt một tháng liền đều vào bình luận chào buổi sáng, hỏi han bạn sao .】
Có lẽ đối đang rất bối rối, không hiểu sao tôi lại đột nhiên nhắc chuyện cũ.
phối hợp trả :
【Đúng vậy.
nhớ bạn từng khuyên tôi nên tìm một sở thích, ví dụ như chụp ảnh.
Nhờ bạn giới thiệu, tôi bắt đầu làm quen nhiếp ảnh, dần dần yêu thích nó.】
【Tôi rất biết ơn bạn.】
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy suốt nửa phút, viết xoá, xoá lại viết, cuối cùng biến thành một câu hỏi đơn giản:
【Cậu thích tôi à?】
Đối trả rất nhanh:
【Thích.】
Thế là tôi lại gửi thêm một câu nữa:
【Cố Trầm, cậu thích tôi à?】
ràng đang online, lần này — cậu im lặng.
Tôi đợi ba phút.
Cậu không trả .
Quả nhiên, khi có “tài khoản phụ”, người ta có thể thoải mái sống cảm xúc.
khi tháo bỏ “lớp mặt nạ”, thì lại do dự, rụt rè.
Một lúc lâu sau, cậu ấy cuối cùng cũng nhắn lại một dấu hỏi:
【Sao cậu biết là tôi?】
【Vì cậu lộ… lắm.】
Tôi cảm , có những nên ràng.
【Tôi rất cảm kích vì cậu đã thích tôi.】
【 mối tình trước của vừa mới kết thúc chưa lâu.
nghĩ, vừa chia tay đã vội bước vào một mối quan hệ mới, là điều không có trách nhiệm bản thân, cũng không công bằng người khác.】
【 cũng cần một thời gian độc thân điều chỉnh lại chính ,
chắc chắn rằng bản thân không vì cô đơn mà vội vàng bắt đầu một đoạn tình cảm mới.】
Một lúc sau, Cố Trầm gửi tôi một đoạn tin nhắn thoại.
Giọng cậu rất hay — nhẹ nhàng, trong trẻo, khiến tôi bất giác nhớ tới bay ở Hằng Đạo Hà Tử.
“Tớ hiểu.
Tớ cũng biết là nên cậu thời gian.
là… Tân Viên, cậu quá tốt.
Tớ chờ mãi mới đợi ngày cậu chia tay, tớ sợ nếu chậm một bước… sẽ bị người khác nhanh tay hơn cướp mất.”
“Tớ không vội.
Cậu cứ đặt lặng bản thân ổn định lại, tớ sẽ từ từ đợi.
Tớ không ngại, cũng không gấp.”
“ nữa… Tân Viên, tớ , rất thích cậu.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện , tôi đã có một giấc ngủ ngon.
Từ , tôi và Cố Trầm trở thành bạn bè — thỉnh thoảng gặp nhau, cùng trò chuyện du lịch, nhiếp ảnh, trắng ở Đông, cũng như sa mạc Gobi ở Tây.
phần Thì Duệ, sau hôm ấy khi mọi chuyện đã , anh ta không tới tìm tôi nữa.
Mối quan hệ giữa hai bên gia đình cũng không bị ảnh hưởng gì nghiêm trọng.
Khi gặp lại nhau trong tiệc tùng, chúng tôi bình thản gật đầu chào hỏi.
là… trạng thái của Thì Duệ nhìn không ổn.
Anh ta gầy đi trông , hai gò má hóp lại ràng.
Mẹ từng khuyên tôi vài lần quay lại, tôi đều từ chối.
Bà ấy thử nhờ bố mẹ tôi đứng giúp.
ba mẹ tôi cũng không đồng ý.
“Chuyện của Tân Viên, con bé tự quyết.”
Ngày tháng trôi qua rất yên ổn.
Tôi dồn toàn bộ tâm trí vào kỳ nghỉ đông sắp tới.
trước kỳ nghỉ ấy, tôi bất ngờ nhận một bức thư xin lỗi.
15
Lá thư xin lỗi không ghi tên người gửi.
cần đọc nội dung, tôi cũng đoán — là Tống Dao viết.
“Tôi từng nghĩ thích Thì Duệ, nên cố gắng đủ mọi cách tạo cách giữa hai người.”
“Sau này tôi mới hiểu, hóa điều tôi tham luyến… là dịu dàng từ người tôi từng tổn thương.”
“Vậy nên… xin lỗi.”
Tôi nghĩ, nếu thực yêu nhau, thì không ai có thể dễ dàng chen ngang tạo nên cách.
cùng, tình cảm giữa tôi và Thì Duệ từ đầu đã có vấn đề.
Kỳ nghỉ đông cuối cùng cũng như dự kiến.
Tôi và Cố Trầm lại trở thành bạn đồng hành du lịch.
Không đi A Lạp Thái, mà lại chọn quay Đông — lần này là Trường Bạch Sơn.
rơi đầy như ai rải muối trắng xóa lên khắp không gian, nặng nề mức gần như thô bạo, mang theo một sức sống mãnh liệt.
Giữa tiết lạnh nỗi mi cong đóng băng, chúng tôi cùng nhau bước hết 1.442 bậc thang, cuối cùng cũng một trắng tinh khiết của Thiên Trì Trường Bạch Sơn.
Cố Trầm lấy từ trong ba lô hai chiếc ly cao chân, rót rượu champagne, cùng tôi cụng ly giữa .
Tôi bật cười, đưa điện thoại cậu:
“Nhìn hình nền mới của tớ xem, đẹp không?”
Cậu mở màn hình, ngẩn người.
Hình nền mới là tấm ảnh hai đứa tôi chụp ở Hằng Đạo Hà Tử.
Hai đứa má đỏ hây hây vì lạnh, đứng cười ngốc nghếch trước ống kính.
“Cố Trầm, cậu thích tớ à?”
Cậu đáp:
“Thích.”
Không biết là ai đang mở loa ngoài trên đỉnh núi, vọng lên một bài hát…
“Yêu nhau giữa đất trắng, người ta những thề đóng băng ở âm độ sẽ không bao giờ tan…”
Ca từ vừa vặn lạ.
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ cười:
“Vậy thì… đừng làm bạn du lịch của tớ nữa.”
“Muốn… yêu thử tớ không?”
Cánh đồng phủ khắp nơi ánh mặt nhuộm thành sắc cam hồng dịu dàng.
Cố Trầm đưa tay tôi.
Trong khoảnh khắc mơ hồ , tôi dường như nghe ai thì thầm bên tai:
“Cùng nhau bạc đầu, lấy núi làm chứng.”
【Hết】