Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi trời sinh là kiểu người “lấy lòng người khác”.

Không giỏi chối ai cả.

Thái gia của giới kinh tỏ tình tôi — tôi ngại chối nên… ý.

Anh trai của hắn tỏ tình tôi — tôi cũng ý.

Kẻ địch của hắn cũng tỏ tình — tôi lại ý tiếp.

một ngày, tôi thật sự mệt mỏi, không chịu nổi nữa.

Vậy là tôi kéo hết bọn họ vào một group chat, thật nói:
【Tôi cắm sừng cả ba người rồi, chúng ta chia cả đi.】

Thái gia giới kinh :
【Đừng mà! Tôi thậm chí chấp nhận làm “tiểu tam” rồi còn gì!】

Anh trai hắn:
【Nhìn cái bộ dạng mất mặt của chú mày kìa!】

Kẻ địch:
【Bảo bối , mau giải tán cái group này đi, anh giả vờ chưa thấy gì hết…】

1

Tôi là kiểu người “lấy lòng người khác”.

Hồi bé thì lấy lòng bố mẹ, em trai tôi không chịu ăn cơm, bố tôi nổi giận.

Liền nói: “Không ăn cơm thì ăn cứt!”

Tôi khi ấy còn bé xíu, dùng đầu cây lau nhà chọc vào bãi phân, đuổi theo em trai bắt nó ăn.

Lớn lên rồi, tôi thi đậu vào trường tốt nhất phố A.

Chỉ muốn lấy lòng họ hàng bạn bè, để nhận được lời khen ngợi của họ.

Năm ba đại học vừa bước vào cổng trường, tôi thấy hoa hồng rải đầy đất, vây quanh một nữ sinh rất xinh đẹp.

Ồ, thì ra có người đang tỏ tình.

Chỉ là sắc mặt của nam sinh tỏ tình đen như đít nồi.

Nhìn qua là bị chối rồi.

Anh ta hằm hằm đi , tôi sợ bị va , đường thì lại không có chỗ tránh.

là tôi lao thẳng xuống hồ nước cạnh.

Dự định chờ anh ta đi rồi mới lên bờ.

là cả đám người cười ầm lên.

Không rõ là đang cười anh ta tỏ tình thất bại, hay cười tôi không còn đường lui mà nhảy xuống hồ.

Ai ngờ anh ta nghe thấy cười, lại quay trở lại.

Rồi đứng ngay bờ, chờ tôi.

Tôi bò lên bờ.

“Cậu nhìn thấy tôi tỏ tình, nên mới nhảy xuống hồ. Cậu là ai? Sao tôi chưa từng thấy qua?”

Tôi đang định mở miệng giải .

Anh ta kết luận luôn:
“Ồ, cậu tôi.”

nên mới nhảy xuống hồ.”

Một cái nồi đen nặng mười cân úp thẳng lên đầu tôi.

Tôi rùng mình một cái: “Hả?”

Anh ta mặt lạnh như tiền, đưa bó hoa hồng không kịp tặng nhét vào tôi, rồi khoác khoác của mình lên người tôi.

“Cậu tôi vậy, thì tôi miễn cưỡng ý quen cậu cũng được.”

Tôi: ???

chữ “không” miệng lại không nào thốt ra nổi.

Huống chi anh ta vừa bị tỏ tình thất bại…

Có khi chỉ là muốn vớt lại mặt mũi, nên mới tiện kéo đại một người ra tỏ tình.

Còn tôi, bản tính “lấy lòng người khác” như vậy, đương nhiên không để người ta bẽ mặt.

Tôi cúi gằm nhìn mảnh đất dưới chân, khẽ nói: “Vậy… cũng được.”

Ai hiểu về người lấy lòng người khác, đều một điều — họ không giỏi chối người khác.

2

Anh Dự lập tức kéo tôi lên của anh ta.

Trong ấm áp vô cùng.

Vừa lên xong, Anh Dự liền không thèm để ý gì tôi nữa.

Trong chỉ có bác tài mặt lạnh như tiền và Anh Dự đang ngồi kia chơi điện thoại.

Tôi đoán là do tình huống lúc nãy quá xấu hổ,

Nên Anh Dự mới kéo tôi lên kiểu như chạy trốn.

Toàn thân tôi ướt sũng, nước còn đang tong tong.

Để che đi nước xuống,

Cũng để làm dịu bầu không khí ngượng ngùng,

Tôi tự mình lảm nhảm: “Trong ba người — Đại Tỏi, Trung Tỏi và Tiểu Tỏi — ai là người yêu giỏi nhất?”

Không ai trả lời.

Bác tài liếc tôi một cái qua gương chiếu hậu.

Anh Dự vẫn đang chơi điện thoại.

“Là Trung Tỏi. Bởi … sau này… tôi cuối cùng cũng ‘Trung Tỏi’ học được cách yêu…”

Tôi đọc từng chữ một, sau trong chìm vào sự im lặng đáng sợ.

“Ha ha.” Tôi gượng cười hai .

Rồi cúi đầu xuống.

Chỉ ra ngoài cửa sổ: “Thả tôi xuống ven đường là được rồi.”

Lúc này Anh Dự cuối cùng cũng ngẩng đầu lên:
“Tại sao? Tôi vừa đặt mua em một bộ quần mới trên điện thoại, khách sạn là có thay.”

“Khách sạn?”

Tôi lập tức bắt được khóa quan trọng nhất trong câu nói của anh ta.

Mới vừa ý quen nhau thôi mà, là khách sạn luôn hả?

Anh Dự cũng nhận ra ngay là câu nghe hơi sai sai.

Bèn giải : “Em đừng có nghĩ bậy! Hôm nay là sinh nhật anh tôi, tôi chỉ cảm thấy dẫn bạn gái theo sẽ… có mặt mũi hơn thôi.”

Vâng.

Đại thiếu gia .

Anh bảo tôi đừng nghĩ bậy, thì tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ bậy.

Tôi lôi cái điện thoại còn đang nước trong túi ra.

Anh Dự nhướng mày, không tin nổi:
“Thời buổi này còn có người dùng điện thoại nắp gập á?”

Tôi gật đầu: “Đúng rồi, điện thoại mẹ tôi bỏ đi đấy, định vứt mà tôi sợ nó buồn nên nhặt lại.”

Anh Dự “ồ” một : “Là em sợ mẹ em buồn nên nhặt lại?”

Anh ta cảm thấy cũng có lý, bèn gật đầu.

“Không . Em sợ cái điện thoại buồn.”

Anh Dự: ……

3

Thay đồ xong, tôi đứng trước cửa khách sạn chờ Anh Dự.

Tôi không quen để người khác đợi, nên dứt khoát ra ngoài trước.

Anh Dự vừa bước ra, tôi liền thấy trong mắt anh ta thoáng qua một tia kinh diễm.

Anh ta lập tức có ngại ngùng, dời ánh mắt sang chỗ khác, ấp úng nói:
“Chờ tôi lâu vậy rồi, em tôi .”

Tôi không phủ nhận cũng không khẳng định.

Vào sảnh khách sạn, buổi tiệc bắt đầu.

Một người đàn ông đi thẳng về phía bọn tôi, nhìn thấy Anh Dự thì nhếch môi cười khinh khỉnh.

Nhìn tôi thì hơi khựng lại một .

“Anh Dự, người trước không theo đuổi được hả? tôi thấy cô hôm nay còn xinh hơn đấy.”

Anh Dự không nói lời nào.

Sắc mặt u ám nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Hai cứ giằng co.

Toàn hội trường như bị bầu không khí kỳ lạ giữa hai người này làm lạnh ngắt.

Tôi mở lời phá vỡ sự im lặng:
“Cảm ơn, anh cũng không tệ đâu.”

Người kia lại liếc tôi thêm cái nữa, ánh mắt hơi phức tạp, rồi quay người bỏ đi.

Không khí trong hội trường lại dần dần quay về dáng vẻ giả vờ hòa thuận.

Nghe nói người là kẻ địch của Anh Dự.

Không chỉ đối đầu về mặt gia tộc, mà cả ở phương diện cá nhân.

Tóm lại, một nhà làm chính trị, một nhà làm kinh doanh, quyết phân cao thấp trong giới kinh , thì hai người họ tất nhiên cũng không chịu nhường nhau.

Tôi lặng lẽ nhấp một ngụm rượu vang.

“Cơ mà, hắn ta nhất là giành gái tôi.” Anh Dự ghé tai nói .

Tôi không nên đáp nào.

là nói đại: “Người như vậy hơi xấu tính rồi.”

là mức đánh giá… tệ nhất của tôi một người!

Tất nhiên cũng là để lấy lòng cái vị thái gia giới kinh này.

Anh Dự: “…Chỉ là hơi thôi ?”

Tôi cắn răng, hạ quyết tâm: “Là… rất xấu tính!”

Tài xế của Anh Dự đi , phía sau lấy ra một chiếc điện thoại.

Màn hình to, là smartphone!

Anh ấy đưa tôi, có ngại ngùng: “Điện thoại tôi bỏ rồi.”

Mà trời ơi mới vậy!

Tôi đành phá bỏ giới hạn bản thân, quay sang đánh giá tên địch của anh ta, nói rành rọt từng chữ:
“Lục Cạnh Bạch rất xấu tính!”

Anh Dự gật đầu hài lòng.

Dặn dò tôi mấy câu, rồi đi tìm anh trai mình.

Lúc này Lục Cạnh Bạch đang đứng giữa đám đông, nâng ly về phía tôi.

Khẽ gật đầu.

Tôi lập tức nở nụ cười đáp lại.

Chắc là… anh ta không nghe thấy đâu ha.

4

Uống hơi nhiều rượu vang, tôi thấy hơi choáng.

Tôi định đi vào nhà vệ sinh tỉnh bớt, vừa đi hành lang thì bị ai kéo mạnh vào trong một gian .

Ngay sau , người kia dứt khoát khóa cửa lại.

Lục Cạnh Bạch?

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta.

Chẳng lẽ chỉ tôi nói anh ta “rất xấu tính”, mà giờ muốn kéo tôi vào đây mắng lại sao?

Tôi nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch lên.

Một anh ta đặt lên cửa, còn lại vòng qua ôm lấy eo tôi.

“Không Anh Dự kiếm đâu ra một con búp bê nghe lời mà lại xinh như này.”

Hơi thở nóng rực phả thẳng vào mặt tôi.

Tôi vẫn bình tĩnh nhìn anh ta.

“Nếu anh say rồi, tôi có giúp gọi người mang canh giải rượu.” Tôi nói.

Anh ta lắc đầu.

“Không bằng theo tôi đi, muốn bao nhiêu điện thoại cũng có.”

Tôi ngẩn ra: “ tôi chỉ có một thẻ SIM thôi mà.”

Ai cần nhiều điện thoại vậy chứ?

Lúc này, ánh mắt Lục Cạnh Bạch rũ xuống:
“Nếu em không ý, tôi có sẽ bị tổn thương, buồn bã, trầm cảm… rồi cả đời cô đơn mất ngủ.”

Anh ta nói bằng giọng rất chân .

Thậm chí tôi còn thấy trong mắt anh ta có ánh nước lấp lánh.

“Được rồi, vậy anh đừng nói Anh Dự nhé.”

Lục Cạnh Bạch chớp mắt, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Không ngờ chỉ cần than khổ một câu, tôi ý thật.

Haizz—

Ai bảo tôi là người “lấy lòng người khác” chứ.

ngoài bỗng vang lên Anh Dự gọi tên tôi.

Anh ta đang tìm tôi.

Tôi định mở cửa ra ngoài,

Lục Cạnh Bạch lại ép tôi sát hơn.

“Bảo bối, tim anh đập loạn quá, em giúp anh xem thử có bị dị ứng rượu không?”

Giọng anh ta trầm thấp, pha khàn khàn.

Vừa nói vừa kéo nhẹ vest để lộ phần da trong lỗ .

Nhìn cái này thì được gì chứ?

Trong không gian chật hẹp, ánh sáng mờ mờ, tôi chỉ thấy được cơ ngực và cơ bụng của anh ta.

Tôi cúi mắt xuống, nghiêm túc nói:
“Nhìn qua thì… hình như không có triệu chứng gì cả.”

ngoài, Anh Dự gọi càng lúc càng xa.

Lục Cạnh Bạch khẽ cười, cười thấp trầm.

Anh ta đang trêu Anh Dự.

Cũng đang trêu tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, giọng bình tĩnh hỏi:
đúng rồi, anh đang quyến rũ tôi đấy ?”

5

Câu hỏi quá thẳng thắn.

Có lẽ tôi hỏi quá tự nhiên nên Lục Cạnh Bạch khựng lại.

Tôi khẽ mỉm cười anh ta, đưa giúp anh ta kéo lại vest đang để hở.

Còn cẩn thận vuốt phẳng những nếp nhăn trên .

Tùy chỉnh
Danh sách chương