Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

7

“Sao anh biết tôi ở đây?”

“Mấy hôm nay em không về nhà, anh lo lắng.” Chu Thâm hừ lạnh.

Tôi hạ cửa kính xe: “Tôi lớn rồi, có gì mà phải lo.”

“Anh nhìn em lớn lên, anh là anh trai em, chuyện của em sao anh không lo được.” Chu Thâm lúc nào cũng ra vẻ già dặn. “Lại liên quan đến cậu nhóc hôm trước à?”

Tôi không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn đường đan vào nhau, nhòe đi trong mắt tôi. Chu Thâm thở dài, đưa cho tôi một tờ khăn giấy: “Lần trước em chia tay cũng khóc như thế này.”

“Đâu có, hơn nữa lần này còn chưa kịp bắt đầu.”

Chu Thâm cười khẽ, rồi kể cho tôi nghe chuyện bà Triệu hàng xóm. Cả đời bà chăm sóc người chồng bị tai biến. Ai cũng nghĩ ông sẽ đi trước, nào ngờ bà lại là người ra đi đột ngột. Chăm sóc một người bệnh cả đời, cay đắng và chua xót thế nào, có lẽ chỉ mình bà mới hiểu.

Cảm thán một hồi, cậu ấy lại quay sang chuyện của tôi: “Sao lại khóc đến mức này?”

“Bị lừa thôi.” Một màn kịch bắt đầu bằng lời nói dối, và kết thúc cũng bằng một lời nói dối bị vạch trần.

Chu Thâm cười nhạo tôi: “Thật ra, cậu ta cũng không tệ. Nếu em không nỡ thì thử lại xem sao.”

Tôi lập tức cảnh giác: “Anh điều tra cậu ta à?” Chu Thâm chưa kịp trả lời, xe đã dừng lại trước cửa nhà tôi. Một bóng dáng cao lớn, quen thuộc đang đứng dưới lầu. Là Cố Uyên.

Tôi vòng qua người anh, định đi thẳng. Anh nhanh chóng chặn lại, gương mặt mệt mỏi, đuôi mắt đỏ hoe: “Trăn Trăn, thương anh thêm một lần nữa, được không?”

[ – .]

“Để rồi lại bị anh đùa giỡn sao?” Tôi gằn giọng. “Nếu muốn tôi quay lại, thì vứt hết đồ của bạn gái cũ đi. Khi đó tôi sẽ cân nhắc.”

Anh đáp: “Anh cất cả rồi, để trong phòng chứa đồ. Nếu em không muốn thấy, anh sẽ không bao giờ để em thấy nữa.”

Vẫn không nỡ vứt đi, chắc vẫn còn hy vọng người cũ quay về. Lời nói của tôi trở nên thừa thãi và nực cười. Tôi nhún vai, không chút lưu tình: “Vậy thì chẳng còn gì để nói nữa.”

Cuối tuần, tôi đến điểm hẹn xem mắt sớm mười phút, rồi lại đợi thêm nửa tiếng. Đối phương vẫn bặt vô âm tín. Tôi thầm thở phào, có vẻ người ta cũng chẳng hào hứng gì.

Vừa định đứng dậy ra về, tôi chợt thấy một bóng người lén lút ở bàn phía sau. Chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp, ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía tôi. Tôi cười lạnh trong lòng, bình tĩnh bước đến.

“Cố Uyên, theo dõi tôi vui lắm sao?”

Thấy bị phát hiện, anh cũng không giấu nữa, gỡ mũ xuống. “Trước khi em đến, anh đã nói với cậu ta rằng em là vợ chưa cưới của anh, thế nên người ta đi rồi.”

Đây mới chính là con người thật của anh. Tôi cắt ngang: “Giữa chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là mập mờ.”

“Vậy nếu anh theo đuổi em lại từ đầu thì sao?” Anh vẫn không từ bỏ.

Tôi cầm ly nước trên bàn, thẳng tay hắt vào mặt anh: “Lại muốn biến tôi thành kẻ thay thế à?” Anh không hề né tránh, chỉ cười chua chát: “Tại sao em lại nghĩ rằng anh coi em là kẻ thay thế?”

Tôi dời ánh mắt đi nơi khác, nhìn bộ dạng nhếch nhác của anh, trong lòng lại dâng lên một chút thương cảm. Đúng là một gã đàn ông đáng thương.

“Chẳng lẽ chưa đủ rõ ràng sao?” Anh vẫn ngoan cố.

“Trăn Trăn!” Đúng lúc đó, có người gọi tên tôi. Tôi quay lại, là một người phụ nữ trạc tuổi, tôi không nhận ra. Cô ấy tự giới thiệu là bạn học cấp ba, rồi nhìn Cố Uyên bên cạnh, cười đùa một câu trước khi bị người khác gọi đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương