Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Thật ra nhà tôi chuỗi ty thu phế liệu.

Từ nhỏ ba mẹ tôi dặn đi dặn lại:

“Có tiền cũng không được khoe.”

Nên hôm gặp mặt tân sinh viên, tôi rất thành thật, cầm bút ghi một chữ to: “Nhặt ve chai”.

“Chào .”

Một anh trợ giảng tên Trương Đào bước tới, cầm tờ thông tin của tôi, giọng nhẹ như gió xuân.

“Anh thu phiếu, tiện thể có thể… add We…”

“Hửm?” Tôi vừa viết vừa ngẩng đầu lên, “Anh gì cơ?”

“Anh add We… Mẹ làm nghề nhặt ve chai á?!”

Anh ấy nhìn thấy dòng chữ tôi vừa viết, gió xuân lập tức biến thành tiếng vịt đực:

“Ba thất nghiệp?!”

“Đúng rồi, có không?”

“…Không .”

Miệng anh Trương há thành hình chữ O, môi giật giật.

“Anh gì ơi?” Tôi gọi, “Anh vừa bảo add gì ấy nhỉ? nghe không rõ.”

“Không… không có gì.”

Anh ấy nhanh như chớp nhét điện thoại vào túi quần, còn ấn mạnh cho chắc.

“Anh chỉ xem tin nhắn thôi hahaha… Không có gì đâu… chị… à nhầm bạn học Chu, không có gì thì anh đi đây.”

Dứt lời, anh quay đầu chạy luôn, chạy nhanh mức đâm thẳng vào cạnh bàn.

Đúng lúc anh đang ôm đầu nhăn nhó thì tôi gọi theo:

“Anh gì ơi, đợi chút .”

Anh quay lại, đứng cách ba dãy bàn, nhìn tôi đầy cảnh giác:

“Còn… gì nữa?”

“Cái chai nước trên bục giảng của anh, còn không?”

“Hả? Không. thì đi.”

“Cho thật hả?”

“Cho, cho hết.”

Anh liếc cái chai trống rỗng, lại liếc tôi, như thể vừa đưa ra quyết định sinh tử rồi quay đầu bỏ đi.

Ờm, hóa ra người cà nhắc mà chạy vẫn rất nhanh.

Tôi vỗ tay, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc hoặc chịu của đám bạn học, nhảy lên bục giảng hỏi:

“Có ai uống xong chai nào không nữa không ạ?”

Buổi họp lớp kết thúc, tôi ôm một túi chai rỗng to tướng, trông như bà đồng nát chính hiệu.

Mặc ánh nhìn hiểu của mọi người, tôi xem như không thấy.

Kiếm tiền không có gì phải xấu hổ cả.

Tôi không ngờ, đúng lúc đang đạp bẹp cái chai cùng thì có một anh chàng cao ráo đẹp trai, cao tận 1m88, tiến lại gần hỏi:

“Chào bạn, bạn cần giúp đỡ gì không?”

Tôi đang mải nghĩ xem có phải anh ấy đang bắt chuyện không thì anh ta giơ ra một cái chai nhựa:

“Bạn cần cái này à?”

Tôi nhìn khuôn mặt điển trai non nớt ấy rồi nhìn cái chai:

“Cần, cảm ơn nhiều! Bạn còn cái nào nữa không? Càng nhiều càng tốt!”

“…Bạn chờ chút.”

Chưa đầy 10 phút sau, anh quay lại, tay xách cả túi đầy chai nhựa.

Là toàn bộ chai nhựa của cả phòng ký túc của anh ấy.

Tôi chất đầy một bao tải, đem đổi cho bà cụ ve chai ngoài cổng, được 80 tệ.

Tôi cảm động suýt khóc:

“Cậu thật tốt.”

Anh ấy gãi đầu:

“Mình cậu học cùng lớp… lúc nãy lớp mình ngồi sau cậu đấy.”

Ồ… mải diễn vai khổ nên không ý.

Tôi liền mời cậu ấy kem Mixue cảm ơn, vừa nhiều, vừa rẻ.

Hai đứa mỗi người một cây, ngồi dưới gốc cây ngon lành.

Anh ấy ngập ngừng :

“Bạn ơi… mình add Wechat được không?”

Tôi đơ người.

kết bạn hay… tán tỉnh?

Thấy tôi không đáp, anh ấy liên tục gãi đầu, lắp bắp:

“Mình là Bạch .”

Bạch ?

Chính là học bá mã số sinh viên 001 đó hả?

Mắt tôi sáng rực, nhìn cậu ấy rồi nhìn que kem 2 tệ tay mình:

“Cậu không ý nhà mình… nhặt ve chai à?”

Dù chỉ là bạn bè, cũng có người khinh thường vì gia cảnh .

“Không đâu.”

Cậu ấy ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, thành thật :

“Thật ra nhà mình cũng không khá hơn gì. Ba mình làm nghề… đà/o m/ỏ.”

Cậu ấy còn đưa tôi xem ảnh: hầm mỏ đen sì.

Tôi tưởng tượng ra cảnh ba cậu ấy chui xuống m/ỏ than, bỗng thấy xúc động:

“Nhà cậu cũng khổ nhỉ…”

Thế là tôi cảm thấy nhẹ lòng, tìm được đồng minh rồi.

Không còn phải nghe những câu kiểu:

“Vậy chắc cậu sống khổ lắm nhỉ…” giọng nửa thương hại nửa kinh ngạc nữa.

Thật ra nghề thu ve chai rất v/ất vả, lời nhiều.

Nhà tôi nhờ nó mà có vốn ban đầu, rồi ty, chi nhánh, bán bất động sản, cùng phất lên giàu có.

Hiện tại, nhà tôi có 9 chi nhánh ty thu ph/ế liệu, mỗi năm lãi cả chục triệu.

Ba mẹ vẫn dạy tôi:

kiếm tiền phải chủ động, đồng tiền đầu tiên là nhất.”

Tôi cực kỳ đồng tình, nên quyết định… học theo ba mẹ.

Bắt đầu từ nhặt ve chai.

thì làm rich kid mà khởi nghiệp, khổ tí cũng được.

Ngoài đi nhặt rác, tôi còn phải phụ trách một phần bất động sản cho của nhà.

Tuổi còn trẻ phải làm hai việc cùng lúc, lại còn môi giới và bọn l/ừa đ/ả.o quấy rối nữa chứ.

Đúng là kiếm tiền đâu dễ.

2.

Sau vụ hôm đó, chuyện nhà tôi “nhặt ve chai” lan khắp trường.

Đám học sinh thì thầm bàn tán, vài đàn anh từng ve vãn tôi cũng rút lui, đặc biệt là người từng xung phong xách hành lý cho tôi lúc nhập học.

đây Wechat tôi còn kêu ting ting như chuông báo thức 8 giờ sáng.

Giờ thì yên tĩnh như chùa bà Đanh.

Tôi cực kỳ hài lòng.

cùng cũng có thể ngủ nướng mà không anh “yêu vì tiền” bám riết.

À, trừ Bạch .

Cậu ấy không phải kiểu người như vậy.

Có lẽ vì hai đứa cùng “gia cảnh khăn”, cậu ấy những không coi thường tôi mà còn chăm chỉ làm thêm như tôi.

Tôi nhìn ảnh cậu ấy đổ mồ hôi đi phát tờ rơi trên Facebook mà bắt đầu tưởng tượng:

Dụ được một anh đẹp trai, ngoan ngoãn, chăm chỉ về nhà làm việc, ba mẹ tôi chắc phải khen tôi sáng suốt lắm.

Đang mơ mộng thì bạn cùng phòng là Vương Mỹ Mỹ, đi ngang qua, liếc điện thoại tôi, giọng thiện cảm:

“Đừng mơ nữa, học tỷ nhà giàu Tả Lam đang theo đuổi kịch liệt đấy.

Mà này, gương 9 tệ tụi mình góp tiền trên Taobao về rồi đó, đi hàng chung không?”

Chec, quên mất bây giờ tôi là “”.

Tôi cụt hứng cất điện thoại, đi cùng tụi nó ra gương, cây lau nhà và chổi quét nhà chung phòng order.

Trên đường ngang qua khu rác thải, ai cũng bịt mũi, rảo chân bước vội.

Chỉ có tôi… hai mắt sáng rực:

1, 2, 3, 4, nhiều hộp bưu phẩm thế này…

Thu hết lại bán chắc được kha khá tiền!

Sau đó mỗi tuần, đây trở thành tuyến đường tôi nhất định phải đi ngang.

niềm vui ngắn tày gang.

Một ngày nọ, tôi vừa nhặt được cái hộp thì một bà cụ chộp tay giật lại.

“Cô làm cái gì đó! Cái này là của tôi, tránh ra!”

Giọng địa phương đậm đặc nghe là biết “có số má” ở đây.

Bà ấy đẩy tôi một cú, tôi suýt thì ngã chổng vó.

Trời ơi, bà già về hưu đúng là khỏe thật.

Đang loạng choạng thì có một bàn tay chìa ra đỡ tôi.

Bạch .

Cậu ấy đỡ tôi đứng dậy, phủi bụi trên quần:

“Cậu không chứ?”

“Không .”

Cậu ấy quay sang bà cụ:

“Bác ơi, cái này là bạn ấy thấy , bác không thể…”

“Thấy cái gì mà thấy!”

Bà cụ ngắt lời, “Đây là địa bàn của tôi. Con gái con đứa, còn đi giành việc của người già, coi có được không? Từ nay đừng có tới nữa!”

“Ơ này…”

“Tiểu Bạch, thôi đi.” Tôi kéo cậu ấy lại.

mà bà ấy…”

“Không .” Tôi cười cười nhìn cậu ấy, “Bà ấy thì cứ cho, chỉ là một cái hộp thôi mà.

lại… đúng như tôi đoán.”

“Gì cơ?”

“Phế liệu thì nhặt không bao giờ hết, làm thì khác.”

“Bà ấy có thể ngang nhiên giành hộp của tôi, nghĩa là chỗ này chưa có người quản lý rõ ràng.”

“Nếu bà ấy làm khâu , thì tôi sẽ làm cả hệ thống.”

Mắt Bạch sáng lên, gật gù hiểu ý:

“Cậu định làm… trung gian à?”

“Thông minh đấy!”

Tôi cười toe, búng tay một cái:

“Tôi có một ý tưởng, cậu có nghe không?”

3

Không thể không thừa nhận, tôi đúng là thừa kế được bộ óc làm từ ba mẹ.

Sau một tuần khảo sát cẩn thận, tôi quyết định chơi một ván lớn.

Dựa vào kinh nghiệm năm quản lý cho nhà, tôi chọn được một mặt bằng cực kỳ hợp cửa hàng.

Cách trường không xa, nằm ngay mặt đường lớn, giao thông thuận tiện.

Quan trọng nhất là, người cũ vừa vi phạm hợp đồng rồi cao chạy xa bay, chủ nhà lại là một bà cụ lớn tuổi, không rành pháp luật.

Vậy nên tôi hứa sẽ giúp bà ấy đòi lại tiền cũ, đổi lại lại nơi này giá ưu đãi.

Sau đó, tôi còn gói gọn luôn vụ này làm đề tài, tặng cho các anh chị khóa trên đang cần tài liệu làm nghiên cứu.

“Thế bước tiếp theo là gì?” Bạch nhìn bản kế hoạch khởi nghiệp tay tôi, hỏi.

“Đăng ký dự án sinh viên khởi nghiệp!” Tôi búng tay cái tách, “Trường có tiền không thì phí. Lập nhóm làm đề tài, giật tài trợ! Cậu tham gia không?”

“Chắc chắn rồi!”

Một tuần sau, chúng tôi có giấy xác nhận dự án, đặt viên gạch đầu tiên cho con đường khởi nghiệp.

Tiếc là, đời không phải lúc nào cũng suôn sẻ như kịch bản.

Vai “cô nàng cùng cũng lúc đòn.

Hôm đó vừa tan học, tôi mới về ký túc thì thấy vài bạn cùng phòng nhìn tôi chằm chằm thì thầm gì đó.

“Chắc là con nhỏ đó làm!”

“Hả?”

“Ê Chu Diểu Diểu, cái dây chuyền vàng của Vương Mỹ Mỹ có phải mày trộm không?” Tôn Viện cầm một chiếc hộp trống lồng lộn chỉ mặt tôi.

“Hả?”

Tôi sực nhớ tuần có người bàn tán là nhà Mỹ Mỹ kiếm được một mối làm lớn, trắng ra là — giàu rồi.

“Cái dây chuyền nơ bướm cô ấy tuần mất. Nhà mày rớt, vỏ chai còn nhặt đi bán, không chừng trộm đem bán rồi cũng nên?”

Tôi suýt nữa phì cười: trộm đồ? Trộm cái dây chuyền chưa tới chục triệu?

Tài khoản ngân hàng của tôi còn có hơn sáu trăm triệu tiền nhà, lẽ là giấy vụn?

“Đúng vậy!” Trương Ngọc chen vào, “Tôi thấy tủ nó có hộp trang sức, biết đâu ở đó!”

“Các cậu… tự ý tủ tôi?”

tủ tôi chỉ có một hộp trang sức, toàn là quà ba mẹ tặng từ , như nhẫn Dior, khuyên tai Chanel… tôi không đeo giữ hình tượng “ ”, ai ngờ tụi nó lại tự tiện lục tủ.

Đúng là giọt nước tràn ly.

Tôi sa sầm mặt: “Xem thì được thôi, nếu không tìm thấy, các cậu phải xin lỗi tôi.”

“Còn không thì báo an.”

Tôi hộp trang sức ra từng ngăn, tất nhiên là không có dây chuyền của Mỹ Mỹ.

“Ai biết mày có giấu đi không?”

Mỹ Mỹ bước lại, giả vờ hào phóng: “Thôi bỏ đi, cũng chỉ là cái dây chuyền, coi như mình tặng nó.”

“Cậu rộng lượng thật đấy.”

“Tôi báo an rồi.”

Cả phòng chết đứng, mặt Mỹ Mỹ thoáng cái tái xanh.

“Tôi báo rồi, giá trị tài sản vượt 3000 tệ, đủ lập án.”

Tôi rút điện thoại ra bình tĩnh : “Đúng là một cái dây chuyền đáng bao nhiêu, vài người…”

Tôi liếc sang cái vòng cổ mạ vàng giả lấp lánh trên cổ Mỹ Mỹ, cười nhạt: “…có vẻ là cả gia tài.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương