Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

11

“Diểu Diểu, cậu xong chưa? Mau ra chụp ảnh!”

Thời gian trôi nhanh thật.

Tôi với Tạ Bạch Vũ đã yêu nhau gần bốn năm rồi.

Không biết có phải trời định một đôi không.

Lớp trưởng từng quấy rối tôi bị tố vi phạm đạo đức, mất luôn suất học bổng nghiên cứu sinh, còn sự nghiệp lẫn học hành của tôi thì lên như diều gặp gió. Trước khi tốt nghiệp đại học, tôi đã tự mình tích góp được… một triệu đầu tiên trong đời.

Và cuối cùng cũng đến mùa tốt nghiệp mà tôi mong chờ bấy lâu!

Chị đây quyết định — mang bạn trai về nhà!

Đến lúc lật mặt rồi!

Tôi sẽ công khai thân phận, kéo cậu bạn trai học bá ngoan ngoãn, chất phác của tôi về làm… chồng tôi!

Đúng ngày đó, tôi lôi thẻ đen ra — thứ mà tôi đã cất kỹ suốt bao năm — tậu một bộ đồ đúng chuẩn “con gái nhà giàu”.

Tôi và Tạ Bạch Vũ hẹn nhau giữa trưa, gặp ở cổng trường sau lễ tốt nghiệp.

Để tránh làm cậu ấy bị sốc, tôi còn đặc biệt chọn quán sủi cảo ngay cổng trường — bữa ăn cuối cùng của thời sinh viên, vừa nghèo vừa đầy hoài niệm.

Tôi cúp máy, lái chiếc Porsche Panamera, đeo kính râm Chanel, phô trương rực rỡ tiến vào bãi đỗ xe, không quên gửi tin nhắn định vị:

【Bảo bối, em đến rồi nè!】

Ngồi trong xe mui trần, tay cầm ba quyển sổ hồng, tôi cười mãn nguyện nghĩ: “Chút nữa sẽ nhét cậu ấy vào ghế phụ, chính thức làm đàn ông của tôi, sống đời vinh hoa phú quý!”

Đúng lúc này, bên cạnh có tiếng ồn ào:

“Lại một chiếc siêu xe nữa! Là Ferrari kìa!”

Tôi liếc sang — một chiếc Ferrari đỏ chóe lao vào sân, đỗ không xa chỗ tôi.

Thân xe bóng loáng, ống xả bên hông xe — nhìn là biết giá trị không nhỏ.

Ai? Ai dám cướp spotlight của chị?!

Tôi kéo kính râm xuống, chuẩn bị nhìn kỹ xem cái tên nào láo thế… thì thấy cửa xe Ferrari bật mở.

Một đôi chân dài quen thuộc bước xuống.

— Chính là cậu bạn trai rẻ tiền mà tôi đã yêu suốt bốn năm: Tạ Bạch Vũ.

Tôi: “?!!!Còn cái học bá nghèo ngoan hiền của tôi đâu rồi?!”

Chị em lòng nối lòng, em chơi chị trò hoán đổi não hả?!

“Đinh!” Điện thoại rung lên:

【Diểu Diểu, anh đến rồi, em đang ở đâu?】

Tôi lạnh lùng nở nụ cười, đập mấy quyển sổ hồng lên còi xe:

【Nhìn sang bên trái.】

12

Bốn mắt nhìn nhau, im lặng không nói.

Tôi hóa đá, cậu ta cũng đơ luôn.

Tôi ngồi trong chiếc Panamera, giơ ba quyển sổ hồng rít lên:

“Đồ lừa đảo! Cậu đem cái cậu sinh viên nghèo hiền lành, đàng hoàng, chăm chỉ mà tôi yêu suốt bốn năm đi đâu rồi hả?!”

Tạ Bạch Vũ dựa vào đầu xe Ferrari, tay siết chặt chiếc nhẫn kim cương khủng bố, mãi mới nghiến răng bật ra một câu:

“Cậu nói tôi, vậy cậu thì sao… Cậu đem cô gái nhặt ve chai độc lập, mạnh mẽ, nhỏ bé của tôi đi đâu rồi?!”

Tôi sụp đổ hoàn toàn: “Cậu không phải bảo nhà cậu đào mỏ sao?!”

“Thì đúng rồi.”

“…Mỏ ngọc phỉ thúy với mỏ kim cương… không tính à?”

Tôi: “…”

Cậu nhắc lại thử xem?

Tạ Bạch Vũ lí nhí:

“Ở Myanmar nhà tớ có một mỏ ngọc phỉ thúy, bên Nga có hai mỏ vàng…”

“…Thế còn mấy bức ảnh kia?”

“Ba tớ xuống mỏ kiểm tra định kỳ mà…”

“OK, đủ rồi.”

Tôi không nghe nổi nữa. Trong đầu tôi chỉ còn đúng một câu:

Về nhà.

Tôi muốn chui về căn penthouse tám trăm mét vuông nhà mình, trùm mền khóc một trận, tiễn đưa mối tình “nghèo khổ” đã qua đời.

“Thế… cậu thì sao?”

“Nhà tôi đúng là làm nghề thu mua phế liệu thật.”

Tôi hơi chột dạ, vươn cổ cãi vớt vát:

“Nhưng chỉ là… làm lớn một chút, mở một cái công ty nhỏ.”

“Cỡ nào?”

“…Sáu tòa nhà, chín chi nhánh.”

Tạ Bạch Vũ: “…”

“Cậu biết không, tội lừa đảo mà tình tiết nghiêm trọng là có thể đi tù đó.”

“Cậu còn dám nói tôi?! Cậu còn giấu gì nữa không?!”

“…Quán lẩu cay Trương Đông ở đầu ngõ là của nhà tôi.”

“Cậu thì sao?”

“KTV Juliet Times là nhà tôi mở.”

Tôi trừng mắt hỏi: “Vì sao cậu phải giả nghèo?”

“…Tôi tưởng nhà cậu điều kiện bình thường… sợ cậu vì gia cảnh mà thấy khoảng cách.”

Tôi: “…”

Lặng lẽ là khúc nhạc nền của tối nay.

“Tôi hỏi thật — còn gì chưa nói không?” Tôi tháo kính râm, đá bay giày cao gót: “Nói hết một lần đi.”

Cậu ấy không nói gì, chỉ đưa ra một phong bì cứng: “Của cậu.”

Tôi mở ra xem — là hợp đồng chuyển nhượng mỏ kim cương ở Nga.

“…”

Tôi không nói gì, đập ba quyển sổ hồng vào lòng cậu ấy:

“Của cậu.”

13

Lúc này điện thoại tôi đột nhiên đổ chuông.

Tôi mở ra xem — là mẹ gọi.

Ngay sau đó, điện thoại của Tạ Bạch Vũ cũng reo lên.

Không ổn!

Hai đứa chúng tôi đồng thanh:

“Buổi gặp mặt giữa trưa!”

“Cậu mau giấu cái đồng hồ Patek Philippe đi!”

“Cậu cất cái túi Chanel lại trước đi!”

“Không kịp rồi! Họ đang đứng trước cổng sân bóng rồi!”

“Con trai!” Một người phụ nữ quý phái đài các đứng trước cổng vẫy tay, “Vợ tương lai của con đâu rồi?”

Đồng thời, mẹ tôi bên kia điện thoại cũng vang lên:

“Bảo bối con gái, con rể mới của mẹ đâu?!”

Tôi theo phản xạ giấu túi xách ra sau lưng.

Tạ Bạch Vũ không nói không rằng, tháo đồng hồ ra rồi… quăng thẳng vào thùng rác sau lưng.

Tôi: “…Chiếc đồng hồ giá bảy trăm sáu chục nghìn mà cậu vứt luôn thế à… ghê thật.”

“Lo vượt ải cái đã.” Cậu ấy nghiến răng nói, “Cùng lắm tối nay quay lại nhặt rác.”

“…” Đồ thần kinh.

Mười lăm phút sau — sáu con người, nguyên bộ đồ hiệu từ đầu tới chân, cùng ngồi xổm ở quán bánh bao lề đường trước cổng trường ăn… sủi cảo.

________________________________________

14

“Các con không có gì muốn giải thích à?” Ba tôi phá tan bầu không khí im lặng trước.

Tôi: “…”

Tôi không biết… mà kể cả cậu ta biết hay không, tôi thì thật sự không biết.

“Cháu xin lỗi chú dì, có lẽ giữa cháu và Diểu Diểu có chút hiểu lầm…” Tạ Bạch Vũ lúng túng chữa cháy, cố gắng vớt vát chút hình tượng.

“Khụ, chuyện này không gấp đâu… hay là ta chuyển chỗ ăn khác nhé?” Ba cậu ấy liền phối hợp, thăm dò nhìn tôi.

Hay thật, cả bàn đồng lòng đồng ý chưa từng thấy.

Trong lúc nhà Tạ Bạch Vũ đặt chỗ nhà hàng, mẹ tôi đã lặng lẽ lượn sang chỗ tôi, nghiến răng nói:

“Đây là cái thằng con trai nghèo mà con nói đó hả?”

“Áo khoác Chanel mới nhất mà mẹ còn chưa giành được, mẹ của nó mặc kìa!”

Tôi: “Mẹ… con có thể giải thích…”

Nửa tiếng sau, tại nhà hàng rooftop cao cấp nhất thành phố C.

Tôi và Tạ Bạch Vũ lắp ba lắp bắp, rốt cuộc cũng xâu chuỗi được toàn bộ sự thật suốt bốn năm qua của hai đứa.

Hai kẻ siêu lừa, đối đầu nhau.

Đứa nào cũng nghèo hơn đứa kia.

“Vậy hai đứa… bốn năm ăn KFC?”

“Ờ… cũng gần thế.”

Tôi không dám nói — tụi tôi chỉ ăn KFC vào những dịp cực kỳ đặc biệt thôi.

Mẹ tôi mắt ngấn nước:

“Mẹ cứ thắc mắc sao con không dùng cái túi mẹ mới mua cho…”

“Chú, dì.” Tạ Bạch Vũ đứng dậy, chắn trước mặt tôi, cầm ly rượu, nghiêm túc cúi đầu:

“Xin lỗi. Dù cháu có che giấu vài chuyện, nhưng tình cảm cháu dành cho Diểu Diểu là thật lòng. Mong hai bác yên tâm…”

Tôi cũng lập tức thể hiện cho bố mẹ chồng tương lai thấy tình yêu vàng mười của hai đứa.

Mặc dù mẹ tôi vẫn hậm hực: “Vậy là con rể ở rể của mẹ tiêu rồi hả?”

Mẹ cậu ấy thì đầy tiếc nuối: “Tặng cả căn nhà mà không dùng tới, chẳng phải lãng phí quá à?”

“Thôi được rồi, con cái yêu nhau bốn năm rồi, đâu thể vì chuyện này mà chia tay chứ?” Ba tôi bình thản ném ra một câu.

“Dĩ nhiên là không thể!” Hai đứa tôi đồng thanh phản bác.

Thế là tất cả người lớn đều cười vui vẻ.

“Chuyện của tụi trẻ để tụi nó tự quyết đi.” Nói rồi, ba mẹ Tạ Bạch Vũ nhét vào tay tôi một phong bì đựng hợp đồng tặng tài sản rồi… chạy.

Ba mẹ tôi thấy vậy cũng không chịu thua, lôi ra một quyển sổ hồng to tổ bố nhét vào tay Tạ Bạch Vũ rồi… chạy luôn.

Chỉ còn tôi với cậu ấy đứng hình nhìn nhau.

Cái gì đây?

Tôi mở ra — thiếu chút nữa bị dòng chữ sáng loáng làm mù mắt: Hợp đồng chuyển nhượng 10% cổ phần công ty niêm yết XX.

Tạ Bạch Vũ mở phong bì của cậu ấy, sắc mặt lập tức biến đổi: Hợp đồng tặng một tòa nhà.

“Tòa nhà này từ nay cậu quản!” Tôi hoàn hồn trước, phản công ngay, “Là mẹ vợ tương lai cho đấy, cậu phải nhận!”

“Không được! Mỏ này từ nay cậu lo!” Tạ Bạch Vũ cương quyết không chịu thua.

“Của cậu!”

“Của cậu!”

“Tôi đi nhặt rác đây! Tạm biệt!”

“Tạ Bạch Vũ! Cậu dám lừa tôi à?! Chị đây chưa xong với cậu đâu!!!”

(Hết.)

Tùy chỉnh
Danh sách chương