Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Văn án:

Mua một cân xương gà tẩm ớt lại được tặng thêm nửa cân.

Tôi sợ để lâu sẽ lãng phí.

Nên tôi đã ôm túi xương gà còn nóng hổi, ngồi xe đồng hồ, cuối cùng cũng tới được nhà trai.

Cánh cửa mở ra, lại là một chị gái lớn dịu dàng, xinh đẹp đứng trước tôi:

“Ha lô~ Em tìm ai vậy?”

Tôi giật nảy mình, tưởng mình vào nhầm nhà, vội vàng cúi đầu xin lỗi.

tôi lại không liên lạc được với Tạ Uyên, đành ôm chặt túi xương gà, ngồi trước cửa như một kẻ lang thang suốt cả đêm đến tận sáng.

Cửa lại mở ra lần .

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Uyên đứng thẳng tắp, sánh vai với chị gái kia.

Anh ta từ trên cao nhìn xuống tôi, ánh mắt lùng như phủ một tầng băng:

“Đây là cái giá của việc gì cũng không nghĩ tới hậu quả. Em có thể trưởng thành lên một được không?”

Chương 1

Buổi sáng, ánh nắng sớm chiếu lên đôi mắt nhạt của Tạ Uyên.

Giọng anh bình thản xa cách:

“Em là sinh tiểu ? Không cần đi , cũng chẳng có việc gì nghiêm túc để ?”

Tôi chưa kịp hoàn hồn cú sốc lớn ban nãy, “ồ” một , luống cuống đáp:

“Hôm nay… em không có tiết.”

Hai chân tôi tê dại, đứng lên còn loạng choạng.

Tạ Uyên đứng nguyên ở chỗ cũ, nhìn còn giận, hoàn toàn không có ý định đỡ tôi.

“Tạ… đúng rồi.” Tôi chống tay lên tường, cố gắng đứng vững, rồi túi trong lòng ra:

“Tối em đi dạo chợ đêm, nhìn thấy cái này là nghĩ ngay đến anh.”

Tôi cong mắt, mỉm nhìn anh:

cấp , anh thích ăn nhất chính là món này đó! Hơn mua một cân còn tặng thêm nửa cân, em…”

“Em gái nhỏ.” Chị gái kia nhíu mày, nhẹ nhàng cắt ngang lời tôi:

“Tạ Uyên sao có thể ăn thứ này được.”

Chị mặc chiếc váy len gọn gàng thanh lịch, nhìn chằm chằm túi đồ trong tay tôi, gượng gạo nặn ra một nụ :

“Tấm lòng của em, bọn chị nhận rồi. bọn chị đặt nhà hàng xong cả rồi, cái này…”

Chị ta nhìn tôi từ đầu đến chân:

“…em tự mang về ăn đi.”

Nói rồi.

Chị ta tự nhiên khoác cánh tay Tạ Uyên, một ngọt xớt:

“Nói thật, chị gặp nhiều cô gái theo đuổi anh ấy rồi, dùng… cách này đúng là lần đầu tiên đó. Đi thôi, mọi đang trên đường rồi, đừng để họ chờ.”

Tạ Uyên không nhúc nhích.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.

Mãi lâu , anh mới day day ấn đường, bình thản giải thích:

“Đây là , của anh. Tối họp muộn quá, ký túc xá khóa rồi, nên cô ấy mượn tạm chỗ ngủ.”

Nói xong.

Thấy tôi nhìn anh với đôi mắt hoe đỏ chực khóc.

Tạ Uyên hơi mất tự nhiên, thấp giọng :

đúng rồi, anh có để quên một quyển sách cạnh sofa.”

Anh bổ sung:

“Ngay cái sofa tối em ngủ ấy, cậu có thấy không?”

ngơ ngác lắc đầu.

Ngay đó, như thể hiểu được ý Tạ Uyên, cô ta quay sang :

“Cô gái này… với anh là quan hệ gì vậy?”

Tôi thu ánh mắt đang nhìn khe cửa lại, rồi thản nhiên khoác tay Tạ Uyên, tươi tỉnh trả lời:

“Tôi là gái của anh ấy.”

sững rất lâu.

Lâu đến mức khi Tạ Uyên đưa tôi về nhà rửa thay đồ, cô ta còn đứng ngây ngoài cửa.

“Em đi trước đi.”

Tạ Uyên xách áo khoác của tôi, ném vào máy giặt với vẻ chán ghét, không quay đầu lại nói:

anh đưa cô ấy sang .”

“ồ” một , như chợt hiểu mình không có lý do gì để ở lại , bèn nhanh chóng chạy vào thang máy.

Còn tôi, vừa đi lòng vòng trong phòng ngủ của Tạ Uyên vừa :

“Cô ta… thích anh sao?”

Tạ Uyên trong tủ một chiếc áo sơ mi trắng, giơ lên ướm thử trên tôi, giọng hơi mất kiên nhẫn:

“Em nghĩ ai cũng giống em ? Trong đầu ngoài yêu với đương chẳng có gì khác? Nửa đêm cô ấy mở cửa thấy em, đã nói lại với anh rồi.”

Giọng anh đều đều, như đang kể một chuyện cực kỳ nhỏ nhặt:

“Anh biết là em. Tin nhắn em gửi, anh cũng thấy. chẳng phải chúng ta nói rõ rồi sao? Nửa tháng gặp nhau một lần. Em cái kiểu tập kích bất ngờ này có ý nghĩa gì?”

Giọng anh càng lúc càng :

“Nếu lúc đó anh đang một việc rất quan trọng, chẳng lẽ cũng phải bỏ hết vì em đến? Chúng ta đâu còn là con nít , em có thể trưởng thành một không?”

Tôi cúi đầu.

Dáng vẻ hệt như một đứa trẻ vừa sai chuyện.

tôi muốn nói…

Tôi thật sự rất nhớ anh.

Và tôi đâu phải trẻ con, tôi đang cố gắng từng ngày.

Đội của tôi vừa nhận lời mời đi lưu diễn châu Âu.

Một chuyến đi kéo dài… hơn nửa .

Lần này đến tìm anh, tôi muốn ý anh.

Tôi nhìn gương đẹp trai của Tạ Uyên, dè dặt mở miệng:

“Anh Uyên… em có chuyện muốn nói với anh…”

“Đợi .”

Anh nhận điện thoại, không do dự đi thẳng ra ban công.

Không hiểu sao, tôi lại bước theo.

Và nghe thấy giọng anh mềm mại đến mức tôi chưa từng được nghe:

xong bản thiết kế này là em nên nghỉ ngơi đi. Đến cả ngày có kinh cũng quên.”

Tiếp theo.

Anh còn khẽ :

dùng cái hãng đó ? Ừ, để lát anh mua cho.”

Tôi trốn cánh tường.

Tim tôi lập tức bị từng đợt chua xót ăn mòn…

Tạ Uyên vốn dĩ nhạt.

yêu nhau, trừ khi ở trên giường, tôi chưa từng nghe anh nói với tôi giọng điệu dịu dàng như vậy.

Tạ Uyên bước vào cửa hàng tiện lợi, đứng trước kệ băng vệ sinh, rất quen thuộc đúng loại bao màu tím.

Anh lướt tôi, rồi gọi nhân viên:

“Chào , loại chiều dài này còn bản cotton không? Cô ấy dùng loại lưới là bị dị ứng.”

Nhân viên đáp lại một , lập tức cúi xuống tìm.

Trong lúc đó, Tạ Uyên đi sang khu bên kia của cửa hàng.

“Tìm được rồi.”

Nhân viên đặt gói b.ăn.g v.ệ si.nh lên quầy thu ngân, nhìn tôi bằng nụ xoe tròn mắt:

“Em đúng là có phúc thật đó!”

Vừa cúi đầu quét mã, chị vừa nói một cách rất chân thành:

trai cao ráo đẹp trai vậy còn biết quan tâm yêu . Chị kết hôn mười rồi, chồng chị còn không biết chị đến tháng ngày nào!”

“Nhiều cậu con trai trẻ đến chữ b.ăn.g v.ệ si.nh còn không dám nói cơ… Mười tệ, em trả tiền hay quét mã?”

Tôi “á” một , theo phản xạ móc điện thoại:

“Quét… quét mã ạ.”

“Để anh.”

Tạ Uyên cao lớn, bước tới, đặt túi đồ của mình lên quầy:

“Thêm đường nâu. Quét mã của tôi. Cảm ơn.”

Cho đến khi cả hai cùng ngồi lên xe.

Tôi mới như từ trong mộng tỉnh lại, tim rối loạn.

Tôi lo lắng :

“Tạ Uyên… anh với thân đến mức đó sao? Thân đến mức… anh còn biết cả ngày kinh của cô ta?”

Trong mấy giây vừa ngắn ngủi vừa dài dằng dặc đó trong đầu tôi lướt hơn mười đáp án:

Thừa nhận… Giải thích… Cãi nhau… Chối… Hoặc là im lặng.

Tạ Uyên không thèm ngẩng đầu, nhìn màn hình máy tính và :

“Gần đây em hành thế nào? Tốt nghiệp rồi có thuận lợi thực tập ở Bắc Kinh không?”

Tôi sững .

Một vài giây mới hoàn hồn.

Tạ Uyên lùng gập máy tính lại:

“Anh có lý do để nghi ngờ, đó em không đỗ Bắc Kinh là vì trong đầu có quá nhiều thứ linh tinh. Giờ còn không cố gắng, cứ chờ ở lại Nam Thành, rồi yêu xa cả đời đi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương