Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Chương 3

Không đợi tôi trả lời, cậu ta tục:

“Tạ Uyên bận lắm. Cậu có chuyện gì… có thể tìm mình.”

Cậu ta mỉm dịu dàng, rồi quay sang Tạ Uyên:

không Tạ Uyên? Mình nhớ cậu với Tô Vãn Ninh đều chuẩn bị thực tập ở CR, đang mấy bản thiết kế không?”

Tạ Uyên cụp mắt, lờ ánh nhìn tất cả mọi người.

không trốn , anh miễn cưỡng kéo khóe môi:

“Ừ. Tôi cũng Tống Bán Hạ khá phiền. Vậy phiền cậu chăm sóc cô ấy nhé.”

Anh bước xuyên qua đám đông, ánh mắt khóa chặt tôi, rồi bật :

cậu phải chuẩn bị tinh thần đấy. Cô ấy là thi nghệ thuật vào đại học, có nhiều kiến thức lý thuyết chắc cô ấy không hiểu. Không sao, nào cậu phiền… cứ nói với tôi.”

Nói xong, anh quay , ngồi sát bên Tô Vãn Ninh hơn .

Hai người tục cuộc trò chuyện thân mật, giống như đóng cửa thế giới, hai bọn họ.

Tôi hiểu rất rõ:

Tạ Uyên đang giận tôi.

anh kiêu ngạo như vậy, sẽ không giờ thừa nhận.

Anh dùng cách này… để ép tôi cúi .

lần này, tôi không là cô ngày trước , người sẽ khóc lóc níu tay anh, hỏi anh vì sao.

Tôi giả vờ như không nhìn .

Bình thản quay .

Và đặt mua luôn vé xe buổi tối rời khỏi Bắc Kinh

Hứa Sơ Mặc Tạ Uyên phản ứng lạnh nhạt, tưởng tôi với anh thật sự bè đơn thuần.

Thế là cậu ấy nói nhiều hơn hẳn:

“Các cậu tập nhảy chắc mệt lắm không? Nhìn thôi cũng vất vả rồi. Tớ biết, thi nghệ thuật cũng là vạn người qua cầu độc mộc, cực lắm… áp lực cậu chắc cũng lớn nhỉ?”

“Cậu thường xuyên biểu diễn à? Vậy đã từng Bắc Kinh chưa? Thật sự đó, Tạ Uyên chưa giờ nói với bọn tớ…”

“Lần sau cậu diễn ở đâu, nhớ nói tớ nhé, tớ nhất định sẽ xem.”

Tôi nhìn đôi mắt sáng long lanh cậu ấy, biết thở dài trong lòng.

Hóa ra như thân tôi nói, tôi là thuộc hội nhìn mặt chọn người.

lúc sau, tôi nhẹ nhàng ngắt lời Hứa Sơ Mặc:

ơn cậu vì đã tớ.”

Trong tôi chạy qua hàng chục lời từ chối:

Cậu không phải gu tớ hoặc tớ không kiểu này nói thế quá tàn nhẫn.

Vì vậy tôi nhỏ :

tớ… đã có người rồi. Hiện tại tớ không có ý định xúc với ai khác.”

Hứa Sơ Mặc ngẩn người vài giây.

Rồi cậu ấy nở nụ gượng gạo lịch sự:

“Không sao. Tớ chúc cậu thành công. Đây là lần tớ dũng như vậy… ơn cậu đã không từ chối thẳng thừng khiến tớ khó xử.”

Trong tiếng cụng ly rôm rả bàn tiệc, chẳng ai quan tâm chúng tôi.

Tôi thở phào, mình không cần ở .

Tôi đang chuẩn bị đứng dậy Tô Vãn Ninh bước sang đổi chỗ, trực ngồi cạnh tôi.

Tô Vãn Ninh nở nụ giả tạo.

Cô ta ghé sát tai tôi, thầm:

“Tôi biết từ lâu là Tạ Uyên có .”

Lời nói như quả bom, nổ tung trong tôi.

Cô ta tục:

“Mỗi nửa tháng anh ấy đều rời Bắc Kinh, không sai chút nào. Với cả có hai lần, anh ấy hỏi tôi quà gì. Lúc đó tôi vui muốn c.h.ế.t, tưởng anh ấy cuối cùng cũng muốn tỏ tình với tôi. Ai ngờ… hóa ra là để mua cho .”

Tôi nhướng mày:

“Tôi tưởng cô không biết, rồi cố tình mập mờ với Tạ Uyên. Nói nãy giờ, hóa ra cô là muốn tiểu tam.”

Tô Vãn Ninh chẳng tức, thậm chí bật :

ơn cô. Trước gặp cô hôm nay, tôi căng thẳng lắm. Không biết Tạ Uyên phải xuất sắc mức nào mới giữ anh ấy. Tôi tưởng tượng đủ kiểu… Duy không nghĩ người đó là cô…”

Cô ta ung dung nâng ly rượu, đầy thách thức:

“Tôi công nhận, cô đẹp. tôi không nghĩ Tạ Uyên sẽ mãi bình hoa. Cô nên tự biết điều , nên rút lui sớm hơn…”

Tôi giật mạnh ly rượu từ tay cô ta.

Đổ thẳng vào mặt.

Nhanh gọn chuẩn.

Rượu đỏ loang đầy khuôn mặt trang điểm kỹ cô ta, trộn cùng phấn nền và mascara, thành thứ hỗn hợp nhầy nhụa khó nhìn.

Căn phòng im phăng phắc.

Tô Vãn Ninh hít mạnh hơi, mặt tái mét:

“Cô…”

“Tôi sao.” Tôi lạnh lùng cắt ngang, mở điện thoại, bấm phát đoạn ghi âm:

“Mọi người yên lặng chút. Tô Vãn Ninh có vài lời… muốn để mọi người cùng nghe.”

cô ta khiêu khích trong đoạn ghi âm vang lên rõ từng chữ.

phát xong…

Cả phòng nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Tô Vãn Ninh mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Cô Tạ Uyên lộ liễu như vậy…”

Tôi cất điện thoại, lạnh:

“Cô cận tôi, vốn chẳng có ý tốt gì.”

Tôi không nhìn thêm phản ứng đám người đó .

Vừa mặc áo khoác vừa nói:

“Tôi và Tạ Uyên yêu nhau ba năm, anh ta bảo chúng tôi . Tức là đơn phương chia tay rồi không?”

Tôi liếc Tạ Uyên cái, nhạt như nước:

“Vậy thôi, bè cũng khỏi cần . Anh với Tô Vãn Ninh cứ khóa chặt nhau . Trai cặn bã với rác rưởi cũng hợp nhau đấy.”

Tạ Uyên vì bận dỗ dành Tô Vãn Ninh, nên chẳng rảnh đuổi theo tôi.

Mãi tôi lên xe rồi, điện thoại mới reo.

Ban tôi nghĩ… ít nhất anh cũng sẽ giải đôi câu.

vừa bắt máy, nói tôi nghe là tiếng trách móc đầy giận dữ:

có biết hôm nay quá đáng lắm không?”

anh lạnh như d.a.o cứa:

“Tô Vãn Ninh bình thường xúc ổn định như vậy mà cũng bị cho gần như phát điên… phủi tay bỏ , cô ấy khóc lâu có biết không?”

“Cô ấy không biết yêu đương thế nào, có chuyện cứ nói với nhau đàng hoàng là . Cần gì phải ép người ta mức không xuống nổi như vậy?”

Tạ Uyên nói càng lúc càng lạnh:

“Anh nói nhiêu lần rồi, đừng đọc mấy cái ngôn tình nhảm nhí đó , đọc riết óc mụ mị hết rồi. Hay quá ha, tốt không học nhiêu, học mỗi cái trò đấu đá giữa phụ nữ?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương