Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mang thai hơn 5 tuần, vào đúng ngày sinh nhật, chồng tôi vì muốn dỗ dành cô thanh mai trúc mã bé bỏng nên đã rút ghế của tôi, khiến tôi mất mặt trước bao người.
Cô thanh mai nhỏ ấy liền nín khóc bật cười.
Tôi gắng chịu cơn đau thắt trong bụng, hắt cả bàn thức ăn lên người anh ta và “bạch nguyệt quang”.
Vậy mà anh ta lại trách tôi: “Sinh nhật đang vui vẻ mà sao em cứ phải làm không khí căng thẳng thế? Mau xin lỗi An An đi.”
01
Khi Thẩm Độ nói câu này, anh ta nắm chặt tay tôi.
Cứ như thể nếu tôi không xin lỗi, anh ta sẽ không cho tôi rời khỏi căn phòng này.
Những người xung quanh vừa dỗ dành Trần An An đang ấm ức khóc vừa trách mắng tôi: “Đúng vậy, Tống Chân, An An đang buồn, mọi người chỉ đùa để chọc cô ấy vui lên thôi, hơn nữa hôm nay là sinh nhật của em, em nhất định phải làm to chuyện vậy à?”
Tôi vừa giận vừa đau, cố nén những giọt nước mắt sắp trào ra, chộp lấy chiếc ghế cạnh đó ném về phía bọn họ.
Ghế đập vào bàn ăn.
Trần An An bị một đĩa thức ăn nóng hắt vào mặt, hét lên một tiếng, Thẩm Độ lập tức lo lắng chạy đến xem tình hình của cô ta.
Sau đó anh ta giận dữ nhìn tôi: “Tống Chân, mọi người đến chung vui sinh nhật, chỉ đùa một chút thôi, em nổi điên cái gì chứ?”
“Em cũng chỉ đùa một chút thôi, sao mọi người lại làm to chuyện chứ?”
Trần An An tái nhợt, lúng túng đứng bên cạnh, cố nén nước mắt: “Anh Độ ơi, có lẽ chị Chân không thích em, chắc em không nên đến đây, em đi trước vậy.”
Đương nhiên Thẩm Độ không để cô ta đi như thế, anh ta ngăn cô ta lại: “Em đi đâu? Người cần phải đi là cô ấy!”
Nói rồi, mặt anh ta sa sầm, tóm mạnh tay tôi: “Tống Chân, cho dù em có ghét An An thế nào cũng nên nhìn hoàn cảnh chứ! Mau xin lỗi An An đi!”
Cứ như thể tôi không xin lỗi thì chuyện hôm nay sẽ không xong vậy.
Tai tôi ù đặc, tức đến choáng váng, chỉ muốn lấy ghế đập chết anh ta, nhưng bụng tôi lại đau dữ dội.
Còn chưa kịp nói gì, đột nhiên có người hét lên: “Thẩm Độ, sao chân vợ cậu lại chảy nhiều máu thế kia!”
Mọi người lúc này mới để ý rằng chân tôi đầy máu.
Vì tôi mặc váy đỏ nên ban đầu không ai nhìn ra.
02
Thẩm Độ ngẩn người, vừa thấy máu chảy ướt chân tôi và thấm xuống sàn, anh ta bỗng sững sờ: “Sao thế này? Em khó chịu ở đâu à? Sao lại chảy máu thế?”
Vừa nghe nhắc đến chảy máu, tôi mới cảm nhận rõ cảm giác nóng ấm ở chân, lúc trước còn nghĩ chỉ là nước canh bắn lên nên không để tâm.
Nhưng giờ đây, tôi bỗng hoang mang tột độ.
Vì chợt nhớ ra kỳ kinh nguyệt của tôi đã trễ một tuần.
Nghĩ đến điều đó, tôi bắt đầu sợ hãi.
“Mau đưa em đến bệnh viện đi!”
Khi đến bệnh viện, lời bác sĩ nói càng khiến tôi tuyệt vọng: “Thai phụ bị xuất huyết nặng dẫn đến sảy thai, cần phẫu thuật ngay.”
Trước mắt tôi tối sầm.
Vốn dĩ thể trạng tôi khó thụ thai, rất khó có con.
Trong khi Thẩm Độ lại cực kỳ thích trẻ con, suốt một năm qua, để có thể mang thai, tôi không ngừng tiêm chích và uống đủ loại thuốc.
Cánh tay tôi đầy vết bầm.
Tôi còn phải uống thuốc bắc đến mức buồn nôn, rồi hết lần này đến lần khác chịu nỗi thất vọng vì vẫn chưa thể mang thai.
Bạn bè, họ hàng đều khuyên tôi từ bỏ.
Nhưng mỗi lần thấy Thẩm Độ bế con của người khác, vẻ mặt anh ta hào hứng vui vẻ, tôi lại muốn kiên trì thêm.
Bằng mọi giá, tôi khao khát có một kết tinh tình yêu với Thẩm Độ.
Không ngờ rằng, ngay lúc tôi biết mình đã mang thai thì cũng là lúc phải mất con.
Bác sĩ hiển nhiên rất bức xúc: “Có thể tùy tiện rút ghế người khác ngồi được sao? Trước đây có trường hợp đùa như thế dẫn đến liệt suốt đời đấy! Cậu còn là chồng cô ấy, cậu không lường được mức độ nghiêm trọng hả!”
Thẩm Độ cũng không lường được chỉ vì một trò đùa của mình lại gây ra hậu quả nghiêm trọng đến thế.
“Xin lỗi, anh không biết em đã mang thai, lúc đó anh chỉ muốn chọc cho An An vui thôi, em cũng biết anh với cô ấy lớn lên cùng nhau, mọi người đùa một chút… anh không nghĩ sẽ thành ra như vậy.”
Nhưng Trần An An buồn thì liên quan gì đến tôi?
Cô ta dựa vào đâu lại mang tôi ra làm trò cười chứ?
Chưa kể, cô ta từng theo đuổi anh ta, thế mà anh ta chẳng hề nhắc đến nửa lời.
Tôi muốn mắng anh ta nhưng cơn đau khiến tôi không thốt nổi một chữ, rồi tôi bị bác sĩ đẩy ngay vào phòng phẫu thuật.
Trong quá trình phẫu thuật, cảm nhận rõ thiết bị cứa vào cơ thể, thai nhi từng chút một rời khỏi tôi.
Tôi thấy tim mình như cũng bị giằng xé tan nát.
Cảnh tượng Thẩm Độ túm chặt tay tôi, bắt tôi phải xin lỗi Trần An An chợt lặp đi lặp lại trong đầu.
Không kìm nổi, tôi nhớ lại từng chi tiết trong suốt những năm sống chung với Thẩm Độ.
Lúc này tôi mới nhận ra, thật ra mọi thứ đều có dấu hiệu báo trước từ lâu.
03
Tôi và Thẩm Độ bên nhau 10 năm, cưới nhau 5 năm.
Hồi chúng tôi đến với nhau, cả hai đều nghèo.
Anh ta nghèo, tôi cũng nghèo.
Nhưng anh ta luôn dốc hết những gì anh ta có để dành cho tôi.
Thời trung học, chúng tôi chẳng có gì trong tay.
Nhưng anh ta lẳng lặng gấp tặng tôi 1000 ngôi sao giấy để tôi ước 1000 điều ước.
Khi thấy tôi bị bắt nạt, anh ta xông vào đánh nhau với người khác như liều mạng.
Rồi ôm tôi với đôi mắt đỏ hoe: “Chân Chân, em yên tâm, anh tuyệt đối không để ai bắt nạt em đâu.”
Có lần người ta cười chê đôi giày rách của tôi, anh ta liều lĩnh đi làm thêm, giữ lấy chút lòng tự tôn ít ỏi của tôi rồi xoa đầu tôi: “Con gái phải ăn diện cho xinh, yên tâm, người ta có gì, anh cũng sẽ cho em.”
Sau đó, tôi thi đại học bị trượt, anh ta đỗ, học ở một trường cách tôi hai thành phố.
Thế nhưng anh ta còn đối xử với tôi tốt hơn trước kia.
Bởi anh ta nói, chỉ như vậy tôi mới cảm nhận rõ tình yêu của anh ta.
Gia đình tôi không êm ấm, mỗi khi chịu ấm ức, cho dù tôi không nói ra, chỉ cần gọi điện, anh ta cũng cảm nhận được tâm trạng tôi.
Rồi anh ta ăn không ngon, ngủ không yên, nửa đêm bắt xe lửa đi hơn chục tiếng để đến chỗ tôi và nói với tôi: “Ba mẹ em thiên vị em trai cũng không sao, sau này có anh thương em.”
Những năm qua, anh ta luôn đặt cảm xúc của tôi lên hàng đầu, điện thoại mở 24 giờ chỉ để chờ tôi.
Anh ta nói: “Yêu một người giống như chăm hoa, anh muốn em trở thành bông hoa xinh đẹp, rực rỡ nhất trên đời.”
Vậy mà có vẻ như mọi thứ bắt đầu thay đổi từ 3 tháng trước, khi Trần An An vào công ty anh ta làm việc.
Anh ta thường xuyên tăng ca, tiệc tùng, hay lờ đi cuộc gọi của tôi.
Ở nhà, anh ta suốt ngày dán mắt vào điện thoại cười một mình.
Đôi khi nửa đêm mới về, anh ta cũng chẳng còn kiên nhẫn với tôi.
Rõ ràng chúng tôi đang sống chung nhưng mỗi lần tôi buồn tìm đến anh ta, việc đầu tiên anh ta làm lại là cáu gắt.
Anh ta bắt đầu quan tâm đến tâm trạng của người khác hơn tôi.
New 2