Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

02

Ánh Chu Yến chết lặng cuốn sổ đỏ ly hôn, con ngươi co lại dữ dội vì sốc.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nét mặt anh ta từ giận dữ, chuyển sang kinh ngạc, rồi thành một thứ không thể tin nổi — hoang mang, như thể giới quan sụp đổ.

ly hôn? Em… em làm từ bao giờ…”

Anh ta như bị sạch toàn sức lực, cánh tay vừa định tát rơi thõng xuống, mềm nhũn.

“Ngay lúc anh cùng ‘chân ái’ của mình tận hưởng khoảnh khắc gia đình ấm áp trong trung tâm dưỡng thai.”

Tôi nhàn nhạt nói, mỗi một như một búa nhỏ, gõ lên lòng tôn mỏng manh của anh ta.

“Lâm Vãn!

Cô tính kế tôi!”

Sau vài giây chết lặng là cơn thịnh nộ bùng nổ.

Cuối cùng, anh ta cũng nhận ra — mình bị chơi một vố đau điếng.

Tưởng rằng bản thân vẫn kiểm soát mọi thứ, nào ngờ tôi đã lén trụ móng từ lâu, ngay khi anh ta còn say sưa ngủ mơ giữa hào quang giả tạo.

“Căn nhà đó là tài sản chung của hai ta!

Cô lấy tư cách gì mà bán ?!

Tiền đâu? Cô mau trả lại cho tôi!”

Anh ta gào lên như con thú bị dồn vào đường cùng, lao phía tôi, nhắm đến tập hồ sơ trong tay.

Trong đó chứa tất cả tờ liên quan đến căn nhà.

Vương Thúy Hoa cũng lập tức tỉnh táo, vừa xúi giục vừa gào lên chói tai:

“Đánh nó con!

Cướp lấy sổ nhà!

Nhà là của mình!

Một đứa ngoài như nó thì có quyền gì mà định đoạt?!”

“Của mình người?”

Tôi bật cười lạnh.

Ngay khi Chu Yến sắp chạm vào tôi, tôi nhanh tay thoại ra, bấm gọi 110.

Tay còn lại mở chế độ quay video, đưa camera phía hai mẹ con hoảng loạn.

“A lô, 110 phải không?

Tôi ở khu XX, tòa XX, căn XX.

Hiện có người đột nhập vào nhà riêng, có hành vi tấn công và ý định cướp đoạt tài sản.”

Giọng tôi rõ ràng, lạnh lùng, không một chút run rẩy.

Chu Yến khựng lại.

Vương Thúy Hoa cũng nghẹn họng, im bặt.

Bọn họ không ngờ — tôi thực sự gọi cảnh sát.

Trong đầu họ, tôi mãi mãi chỉ là Lâm Vãn nhẫn nhịn, cam chịu, đánh không đánh lại, mắng không dám mở miệng cãi lời.

“Lâm Vãn, cô điên rồi à?! Đây là nhà, cô gọi cảnh sát làm gì?!”

Chu Yến gằn giọng, tỏ ra bình tĩnh nhưng không giấu nổi vẻ hoảng loạn.

nhà?”

Tôi giơ thoại lên, camera lia qua mặt họ:

“Chu tiên sinh, chúng ta đã ly hôn rồi.

Tôi với anh, với mẹ anh, đã chẳng còn là người một nhà.”

Cảnh sát đến rất nhanh.

Hai viên cảnh sát trẻ mặc đồng phục vừa lên đến nơi, thấy cảnh tượng căng như dây đàn trước mặt cũng nhíu mày.

“Có gì xảy ra ?”

Vương Thúy Hoa lập tức nhập vai như diễn kịch, phịch xuống sàn, bắt đầu một màn khóc lóc .

anh cảnh sát ơi, xin hãy làm chủ cho tôi!

Con đàn bà lòng dạ rắn rết này lừa con tôi ly hôn, rồi âm thầm bán nhà của tôi, bây giờ còn muốn đuổi mẹ con tôi ra khỏi cửa!”

Chu Yến cũng tiếp lời:

“Đúng , căn nhà này là tài sản chung của vợ chồng tôi, cô ta không có quyền ý bán !”

Tôi không nói gì, chỉ chờ họ diễn xong.

Sau đó, tôi bước đến trước mặt hai cảnh sát, mở túi hồ sơ, lần lượt từng tờ ra, trải ngay ngắn lên lan can hành lang.

anh, đây là sổ đỏ, đó chỉ có duy nhất tên tôi — Lâm Vãn.”

Con dấu đỏ chót và dòng đậm đen hiện rõ, đâm vào Chu Yến.

“Đây là hợp đồng mua bán nhà, người ký tên cũng là tôi.”

“Đây là sao kê ngân hàng của ba mẹ tôi, cho thấy khoản thanh toán đủ 12 triệu tệ, chuyển khoản trước hôn nhân, một lần duy nhất, trực tiếp vào tài khoản của bên phát triển dự án.”

Mỗi khi tôi đưa ra một bằng chứng, sắc mặt Chu Yến lại trắng thêm một phần.

Anh ta vẫn luôn nghĩ căn nhà đó là ba mẹ tôi nể mặt “chàng rể tài ba” mà đưa tiền cọc, là thành quả chúng tôi cùng gắng xây dựng.

Anh ta từng bao lần vênh váo bàn rượu, nói mình trẻ tuổi đã có nhà bạc tỷ giữa trung tâm thành phố.

Giờ đây, biểu tượng cho sự sĩ diện và kiêu hãnh , thứ mà anh ta vẫn dùng khoe mẽ……bị tôi dùng loạt chứng cứ không thể phản bác, xé tan từng mảnh.

cho màn kịch này thêm phần “trọn vẹn”, tôi còn “chu đáo” ra một tờ A4 từ trong tập hồ sơ.

đó là điều khoản liên quan đến tài sản trước hôn nhân trong Luật Dân Sự mà tôi đã tình in sẵn.

Tôi còn dùng bút dạ quang đánh dấu kỹ càng:

【Tài sản trước hôn nhân của một bên vợ/chồng, xác định là tài sản riêng của người đó.】

【Nếu cha mẹ đứng tên chi tiền mua nhà trước hôn nhân, thì khoản tiền đó xem là tài sản tặng riêng cho con ruột.】

Tôi đưa tờ đó tới trước mặt Chu Yến.

“Chu tiên sinh, anh làm quản lý kinh doanh, chắc biết đọc chứ?”

Giọng tôi mỉa mai.

“Đây gọi là — tài sản riêng trước hôn nhân.”

“Còn anh và mẹ anh, ở không trong nhà tôi suốt 5 năm, tôi chưa từng thu một đồng tiền thuê nhà.

là tôi đã quá nhân đạo rồi.”

“Ở không 5 năm…”

Vài đơn giản đó như một búa tạ nện lên đầu Chu Yến.

Mặt anh ta từ đỏ bừng, chuyển sang tái xanh, cuối cùng trắng bệch như xác không hồn.

Thì ra “tổ ấm” mà anh ta vẫn hào khoe khoang, chỉ là một căn nhà thuê không mất tiền.

danh “chủ nhà” mà anh ta vẫn phong cho mình, thực chất chỉ là ảo tưởng hoang đường.

Cảnh sát xem hết mọi tờ, liếc qua mặt xám ngoét của hai mẹ con họ Chu, là hiểu ngay.

Một anh cảnh sát nghiêm mặt cảnh cáo:

“Phân chia tài sản của vị tiểu thư đây rất rõ ràng.

Hai người đã có dấu hiệu quấy rối người khác.

Lần sau mà còn tái phạm, chúng tôi sẽ mời đồn làm việc.”

Vương Thúy Hoa thấy tình hình không ổn, cảnh sát cũng không đứng phía bà ta, liền lại phịch xuống đất, bắt đầu tung chiêu cũ — gào khóc ăn vạ như nông dân vùng sâu vùng xa.

“Ông trời ơi!

Tôi đã làm gì sai mà sinh ra thằng con vong ân bội nghĩa như , lại còn lấy một con rắn độc làm vợ nữa chứ!”

“Sao số tôi lại khổ này trời ơi là trời!”

Ánh của những người hàng xóm xung quanh, từ tò mò ban đầu chuyển thành ghê tởm và chế giễu.

Chu Yến đứng thất thần tại chỗ, miệng lẩm bẩm không ngừng:

“Không thể nào…

Không thể nào…

Cô gạt tôi…”

Tôi chẳng buồn phí thêm ánh cho màn diễn tồi tệ đó.

Tôi thu dọn toàn tài liệu, lịch sự cảm ơn anh cảnh sát.

Trước khi cánh cửa khép lại, tôi nhìn khuôn mặt không còn giọt máu của Chu Yến, nhẹ nhàng thả xuống một quả bom khác.

“Chu Yến, đừng vội suy sụp.”

này… chỉ là bắt đầu thôi.”

“Anh nên tranh thủ thời gian mà nghĩ kỹ lại xem, số tiền anh mua túi Hermès cho ‘chân ái’ của mình, rốt cuộc là từ đâu ra.”

“Rầm”…

Tôi đóng sầm cửa lại.

Mọi tiếng khóc, tiếng chửi rủa, cả sự tuyệt vọng…bị chặn hết bên ngoài.

giới, cuối cùng cũng yên tĩnh.

03

Bên trong là căn hộ toanh, sáng sủa, ngăn nắp.

Bên ngoài là bóng lưng nhếch nhác của mẹ con nhà họ Chu, bị hàng xóm chỉ trỏ, chế giễu.

Tôi tháo giày cao gót, chân trần sàn gỗ mát lạnh, một cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có tràn khắp toàn thân.

ghế sofa trong phòng khách, một người phụ nữ mặc vest chỉn chu vắt chéo chân, tay cầm ly rượu vang đỏ, lắc lư nhàn nhã.

Là bạn thân của tôi — luật sư .

“Làm tốt lắm.”

nâng ly phía tôi, trong vẻ tán thưởng.

Tôi bước lại, rót cho mình một ly, cụng nhẹ với cô .

Tiếng va chạm trong trẻo giữa hai ly thủy tinh vang lên, tựa như khúc dạo đầu cho một chiến thắng.

“Vừa rồi đứng dưới lầu, tớ còn nghe thấy tiếng mẹ chồng cũ của cậu gào inh ỏi.

Giọng thi soprano chắc đỗ đầu bảng.”

đùa.

Tôi nhấp một ngụm rượu.

Chất lỏng cay nồng trượt qua cổ họng, lại một vệt ấm nóng nơi ngực.

“Bà ta chỉ có mỗi mồm đó là lợi hại.”

Tôi cười nhạt.

“Nhưng bước tiếp theo thực sự hấp dẫn.”

thu lại nụ cười, trở nên nghiêm túc.

“Chứng cứ bên công ty hắn, cậu chuẩn bị hết rồi chứ?”

“Tất cả đều sẵn sàng.”

Tôi gật đầu chắc nịch.

Vì hôm nay, tôi đã chuẩn bị suốt hai năm.

Mỗi bản sao kê Chu Yến biển thủ công quỹ, mỗi hợp đồng giả mạo, tôi đều âm thầm sao lưu, ghi chép cẩn thận, phân loại rành rẽ.

Anh ta tưởng mình che giấu hoàn hảo.

Nhưng không ngờ, người vợ “ngoan hiền” nằm bên gối mỗi đêm, lại là người lặng lẽ dệt nên chiếc lưới vây chặt lấy anh ta.

Đúng lúc , thoại tôi bất ngờ đổ chuông.

Là một số lạ.

Tôi cau mày, nhìn sang luật sư .

ra hiệu “nghe ”, rồi chỉ tay vào nút loa ngoài.

Tôi trượt tay nghe máy, bật chế độ rảnh tay.

Một giọng nữ yếu ớt, nức nở vang lên ở đầu bên kia.

Là Tiểu Tam — Tô Tình.

“Alo… Là… là chị Lâm Vãn phải không ạ?”

Tôi im lặng.

nghe cô ta diễn.

“Chị… em biết chị và A Yến có hiểu lầm…

Em biết chị hẳn rất ghét em.”

“Nhưng mà… A Yến thật sự rất yêu em… cũng rất yêu đứa bé của tụi em…

Tụi em không thể sống thiếu ảnh …”

“Nhà có thể mất, tụi em có thể làm lại từ đầu.

Tiền cũng có thể kiếm lại…

Chị có thể… đừng ép ảnh nữa không?

Dạo này áp lực của ảnh lớn lắm, em thấy thương ảnh lắm…”

Giọng cô ta dịu dàng, yếu đuối, mỗi đều chất chứa vẻ “hiểu ” và “hiền lành”.

Như thể tôi là kẻ nhẫn tâm, phá vỡ tình yêu cao thượng của bọn họ.

Nếu là tôi của hai năm trước, có lẽ đã run rẩy vì tức giận.

Nhưng giờ đây…

Tôi thấy nực cười.

Tôi bật cười thành tiếng.

Tô Tình bên kia thoại khựng lại, tiếng nức nở cũng tắt.

“…Chị cười gì ?”

“Tôi cười cô ngây thơ.”

Tôi cầm ly rượu lên, nhấp thêm một ngụm, giọng uể oải mà khinh miệt:

“Tô tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một câu không?”

“Giờ cô lấy tư cách gì mà nói với tôi những lời này?”

“Là ‘bà Chu’ à?”

“À phải… tôi quên mất, vị trí đó giờ trống rồi.”

“Nhưng mà…”

Tôi ý kéo dài giọng, nhẹ nhàng mà sắc lẹm:

“Cô chắc chắn mình vững không?”

Tô Tình bị chặn họng bởi câu hỏi liên hoàn của tôi, mất mấy giây lên tiếng lại .

Cô ta lật lại cờ bằng chiêu cũ: nước .

“Chị… chị không phải như mà…

Chị từng rất dịu dàng, tốt bụng…

Sao giờ chị lại trở nên độc ác này…”

“Vì dịu dàng và lương thiện… không đủ nuôi sống lũ lang sói như người.”

Tôi chẳng buồn phí lời, cúp máy .

Tôi nhún vai với luật sư :

“Cậu thấy không?

Lúc nào cũng có người ảo tưởng mình là trung tâm vũ trụ, mọi người phải xoay quanh cô ta mà sống.”

cười lắc đầu:

“Vừa ngu, vừa không biết mình ngu.”

Cùng lúc đó, tại một khu tập thể cũ kỹ cách đây vài chục cây số.

Chu Yến — vừa bị hàng xóm mắng đến bốc khói, lại bị mẹ mình khóc lóc tra tấn đến phát điên — vò đầu, bứt tóc, cả người mùi thất bại.

Đúng lúc đó, thoại anh ta “ting” lên một tiếng.

Một tin nhắn gửi đến từ số cá nhân của Giám đốc tài chính công ty.

【Chu Yến, khoản “tạm ứng khách hàng” 200 ngàn mà anh xử lý tháng trước, phía đối tác vừa gọi đến phủ nhận hoàn toàn.

Báo cáo tài chính có vấn đề nghiêm trọng.

9 giờ sáng mai, anh lập tức đến phòng họp lớn giải trình trước tôi và sếp.】

Tin nhắn rất ngắn, không có lấy một câu thừa.

Nhưng từng , từng câu, đều như một con dao lạnh ngắt, đâm vào tim Chu Yến.

Chân tay anh ta lạnh toát.

Khoản đó… 200 ngàn đó…

Anh ta dĩ nhiên nhớ rõ.

Chính là số tiền anh ta đã lấy mua tặng Tô Tình — người vừa sinh “rồng quý tử” cho anh ta — chiếc túi Hermès Birkin mà cô ta ao ước từ lâu.

Số còn lại?

Đổ hết vào trung tâm dưỡng thai cao cấp, một tháng trả trọn gói.

Chu Yến từng nghĩ mình làm việc quá khôn khéo.

Chỉ cần một bản hợp đồng giả mạo khoản tạm ứng, là có thể qua mặt hệ thống kế toán nội .

Thậm chí anh ta còn mãn “tài xoay xở” của mình, nghĩ mình thông minh hơn người.

Nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến, báo ứng… đến nhanh như .

Tùy chỉnh
Danh sách chương