Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Hôn lễ tôi trang hoàng xa hoa như cung điện mộng ảo. Ánh sáng ấm áp dịu dàng lan tỏa khắp các góc, tựa như tấm sa mỏng mềm mại phủ lên toàn bộ không gian, tạo nên giác vừa ấm cúng lại lãng mạn.
Tôi chậm rãi đi xung quanh quan sát và không ngớt gật gù hài . Đây chính là món quà bất ngờ mà tôi cho cô bạn thân nhất.
Từ thời đại học, Hàn Sam Sam đã là bạn quan trọng nhất tôi. bạn như thế xứng đáng có những điều tuyệt vời nhất.
Tôi dùng điện thoại quay lại toàn bộ bối cảnh để gửi cho cô ta.
Đầu dây bên kia gửi ngay lại tin nhắn thoại tiếng hét mừng rỡ ngạc nhiên:
“Trời ơi! Như thiên đường ! ơn bạn yêu nhiều nhiều nhó! Cậu đi, lại mò dịch vụ tổ chức hôn lễ ngon bổ rẻ chất lượng như này thế?”
Tôi cười đáp lại: “Cậu thích là rồi!”
có chuyện chất lượng mà lại rẻ? Ở thị trường dịch vụ hỏi này, có thể có điều đó?
Lý do duy nhất biến điều này thành hiện thực là vì tôi sở hữu ty tổ chức sự kiện hỏi thôi.
Con nòi nên khi bạn thân kết hôn, tôi quyết định tạo bất ngờ bằng cách hôn lễ đặc biệt.
Dù quản lý ty mình nhưng tôi chưa có quyền tự quyết cao đến . May thay bố tôi ủng hộ, cho phép tôi dùng nguồn lực của bản thân để hỗ trợ bạn.
Kết quả, tôi đã bỏ tiền túi để gánh gần như toàn bộ chi phí cho hôn lễ này.
Tôi giới thiệu ty của gia đình đôi chim cu sắp về cùng . Thậm chí, tôi còn phím trước cho nhân viên, bảo đưa mức giá thấp nhất cho gói dịch vụ cao cấp nhất.
Tóm lại từ thiết kế chương trình, trang trí không gian cho đến thuê MC và nhiếp ảnh gia, mọi việc đều do tôi phụ trách tất. Thậm chí tôi còn bỏ tiền túi gửi phong bì riêng cho các nhân viên để việc tận tâm nhất có thể.
Tôi luôn tin rằng tất sức này đều xứng đáng, bởi cô ta là bạn thân nhất của tôi.
Chúng tôi từng sống cùng nhau ký túc xá thời đại học, gắn bó như hình bóng. Sau khi tốt nghiệp, ngoài bố cô ta là có mối quan hệ gần gũi nhất tôi.
Chính vì thế, để đền đáp tình bạn này, đánh đổi bao nhiêu sức hoàn toàn xứng đáng.
“Mọi thứ đã gần xong rồi. Nếu cậu đồng ý cứ để như thế này nhé. Mình chờ ngày uống rượu mừng của cậu!”
Hàn Sam Sam mỉm cười gật đầu nhưng không , dường như đang đắn đo chuyện đó.
“Sam Sam, cậu ?”
Là bạn thân nhiều năm, tôi nhanh chóng nhận sự khác thường của cô ta.
“An Hạ…” Sam Sam nhìn tôi biểu khá nghiêm túc. “Có chuyện mình cần trước… Hôn lễ ngày mai, chắc mình không thể mời cậu tham dự đâu.”
“ cơ?”
Tôi ngỡ ngàng, tưởng mình nghe nhầm. Là bạn thân bao năm, thân còn hơn hàng chỉ xếp sau bố cô ta thôi, mà tôi lại không mời?
“Bố Thành lần này hôn lễ sẽ không mời ngoài. Dàn phù dâu phù rể đều là hàng .”
“Còn ý gia đình cậu ?”
“Bố mình… bảo cứ nghe theo trai, lớn đều có lý của …”
Đầu tôi ong ong như ù đi.
Không ngờ, lên xuống, cuối cùng lại có vấn đề ở chỗ này.
“Thật xin lỗi cậu, An Hạ. Mình rất mời cậu nhưng mình thực sự không có quyền quyết định…”
“Không đâu… mình hiểu mà.”
Tôi nén uất ức , tắt cuộc gọi video.
Không cáu Hàn Sam Sam, nhưng tôi có thể nhắm thẳng vào chồng cô ta – Lưu Hạc Thành mà xả giận.
Tôi lập tức gọi video cho ta chất vấn ngay:
“Rốt cuộc cậu nghĩ cái ? Tại không cho Sam Sam mời bạn bè tham dự lễ ? Các cố tình cô ấy khó xử trước mặt bạn bè à?”
Lưu Hạc Thành đang ngồi xổm lối thoát hiểm của trung tâm thương mại, chắc là trốn đó để hút thuốc.
Thấy tôi căng, ta hơi chột dạ:
“Chúng tôi chỉ tiết kiệm chút chi phí thôi. Hai kinh tế đều khí khăn, không dám đãi quá nhiều bàn…”
Tôi đã chi trả gần hết chi phí rồi mà ta còn lấy cớ đó như thế.
Suýt chút nữa tôi bóc trần luôn sự thật.
“Bố tôi là như đấy. đời nghèo khó quen rồi, sợ nhất là phô trương lãng phí. đã quyết tôi không dám trái ý đâu!”
“Tiền các quý giá đến ? Không lẽ ngay đôi ba chỗ ngồi cho bạn thân của cô dâu mà không sắp xếp nổi ư?!”
“Cậu để Sam Sam có tiếc nuối ngày trọng đại nhất đời mình ?!”
Lưu Hạc Thành nóng tính quen thói, lập tức mất kiên nhẫn chỉ tay vào màn hình mà lớn tiếng:
“Cô là bạn thân, chẳng lẽ không thể thông cho cô ấy? Cô ấy để sống chứ không phải để diễn trò cho thiên hạ xem! Nếu cô dự lễ đến thế tự bỏ tiền mà thêm bàn!”
“Suốt ngày khoe khoang thân lắm thân vừa mà không biết thông cho nhau tý à?”
ta quát lên, tiếng vọng khắp hành lang thoát hiểm.
Tôi biết mình đang ta lấy đạo đức trói buộc nhưng cự cãi lúc này vô ích.
Nếu tôi ầm lên chắc chắn sẽ để lại vết nhơ hôn lễ của bạn thân.
ngổn ngang, tôi ngồi xuống chỗ ban đầu định dành cho mình, im lặng không lời.