Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Lấy thông tin liên lạc của trai Trần Du xong, tôi tạm biệt cô ấy và rời đi.
Trên đường về nhà, Sam Sam gọi đến.
“An Hạ… sao cậu lại đi không tớ?”
Chuyện đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, giờ ăn trưa đã lâu tận lúc này cô ta mới hỏi tại sao tôi rời đi.
Trước đây, tôi chưa từng ra cô ta thờ ơ mình đến mức như .
Tôi lạnh lùng trả lời:
“À, có đột xuất, có người gọi mình nhờ mình đến hỗ trợ chút.”
“Chuyện gì ? Hôn lễ của tớ xảy ra vấn đề gì à?”
Tôi chưa rõ chuyện gì nhưng cô ta đã vội vã lắng, chăm chăm chú ý đến đám của mình có bị ảnh hưởng gì không.
Nhìn thái độ của cô ta, cuối cùng giờ tôi cũng thừa hóa ra bản chất Sam Sam là người ích kỷ đến lợi ích của riêng mình.
“Không liên quan gì đến hôn lễ của cậu.”
Có vẻ ra thái độ của mình hơi , cô ta nhanh chóng đổi giọng mềm mỏng hơn:
“… cậu ổn chứ? Mọi giải quyết xong chưa?”
“Xong hết . Hôn lễ của cậu mình đã liệu gần như hoàn chỉnh. Không có gì lắng đâu, cậu cứ chuẩn bị tinh thần làm cô dâu là .”
“Ừ… cảm ơn cậu.”
Cô ta im lặng lúc lâu, sau lại lên tiếng:
“An Hạ, tuy cậu không tham dự hôn lễ của mình nhưng quà chắc vẫn sẽ gửi đến, nhỉ?”
Nghe câu , tôi sững người trong giây lát.
Không mời tôi đến dự hôn lễ nhưng lại trơ trẽn đòi quà?
“Quà gì cơ? Mình không dự hôn lễ sao tặng quà?”
“Cái gì?! Sao cậu lại không chuẩn bị quà? chúng ta là nhất à?!”
Giọng Sam Sam lập tức trở nên gay gắt, thậm chí còn hơi tức giận.
Ngay sau , như ra mình vừa phản ứng đà, cô ta vội xin lỗi:
“Xin lỗi, An Hạ, mình không có ý gì đâu… là… không ngờ mọi lại thành ra này. Mình cậu vẫn còn giận mình…”
“Có điều chúng ta như , nếu không quà cậu mình sẽ cảm thấy tiếc nuối lắm.”
Ồ, bắt đầu chơi bài đạo đức đây.
Tôi đã đựng đủ trong mấy ngày qua, giờ đây còn muốn nể mặt Sam Sam nữa.
“Cái gì cơ? Cậu còn trách ngược lại tôi á? Đúng là cậu là nhất của tôi, nên tôi đã dốc hết sức tổ chức hôn lễ cho cậu. Giờ cậu còn muốn gì nữa? Cậu tại sao tôi không tặng quà còn gì?”
“Bỏ qua tất cả, tóm lại cậu không gửi quà, tức là không coi trọng tôi đúng không?!”
Tôi tức hóa cười:
“Cậu điên à? Cậu thử trai cậu xem?!”
Thực ra, tôi cũng hiểu lý do vì sao Sam Sam lại gấp gáp muốn quà tôi như .
Nhà tôi khá giả, nên quà chúng tôi tặng thường rất giá trị.
Sam Sam và Lưu Hạc Thành lại rất ‘môn đăng hộ đối’, đều xuất những gia đình mức trung bình, không dư dả gì.
Quà tôi sẽ là sự hỗ trợ tài chính đáng kể cho cuộc sống gia đình mới của họ.
Nếu đã rõ điều , tại sao cô ta lại không tìm cách mời tôi dự hôn lễ?
Sớm có hôm nay hà cớ gì đối xử tệ tôi như ?
Cố chấp moi tôi, đúng là bản tính tham lam không chừa.
Họ xem sự tử tế của tôi như lẽ đương nhiên, cứ nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng bị lợi dụng mãi.
“Mạnh An Hạ! Sao cậu lại đối xử tôi như ? Tôi coi cậu là nhất, cậu đến món quà cậu cũng không tặng tôi! Tôi không đâu!”
“Cậu không á?! Cậu còn mặt mũi không à?! Ai là người đã bỏ công sức liệu mọi thứ cho hôn lễ của cậu, để cậu rảnh tay tận hưởng tuần trăng mật sớm? Sam Sam, cậu tham lam đấy!”
“Tôi tham lam chỗ nào?! Hôn lễ của tôi cậu không bỏ đồng, góp chút công thôi coi sao? Đây là ngày trọng đại nhất trong đời tôi, lẽ cậu không thể góp chút gì về mặt tài chính à? bè cậu cư xử như , đúng là tôi thất vọng !”
Tôi còn chưa kịp đáp trả, Sam Sam đã cúp máy.
Nhìn điện thoại vang lên tiếng tút tút, tôi không khỏi sững sờ, kinh ngạc trước độ dày của cái bản mặt trơ trẽn ấy.
4
Cô ta tôi không bỏ nhưng quen cô ta lâu như , số lần tôi tự nguyện bỏ làm giúp cô ta chắc chắn nhiều hơn những gì tôi nhớ .
Hồi còn học đại học, cô ta thường xuyên quên đóng bảo hiểm y tế, tôi còn âm thầm đóng hộ lúc nộp phí. Mỗi khi mua đồ dùng sinh hoạt, tôi cũng tiện thể mua cho cô ta phần.
Có lần cô ta đi xe điện ra ngoài, không may đ.â.m vào chiếc xe sang, bối rối khóc không ngừng. Tôi bảo cô ta đừng , tự mình thương lượng chủ xe chủ động bỏ túi ra bồi thường. Mười mấy vạn tệ, cô ta thốt ra nổi lời cảm ơn, hồi tôi còn dối là chủ xe tốt bụng đã bỏ qua, không cần cô ta bồi thường.
Những như , tôi đều âm thầm liệu hết để cô ta không bận tâm hay cảm thấy khó xử.
Kết quả, tôi đổi lại câu: “ bỏ công chứ không bỏ , coi ra gì.”