Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Không biết tưởng mẹ nuôi mới là nữ chủ nhân của cái nhà đấy!”
Quả đúng như tôi dự đoán, ba người đối diện biến sắc.
Đặc biệt là ba tôi, đỏ như cà chua chín.
Mẹ tôi lặng lẽ liếc bà ta cái đầy ẩn ý.
Mẹ nuôi cảm nhận được ánh của ba mẹ tôi thì mày tái nhợt, vội vàng xua tay phân trần: “Không , , con hiểu lầm mẹ nuôi .”
“Con là do mẹ nuôi con lớn lên mà, mẹ nuôi lại không muốn ba con mua nhà cho con chứ!”
“Mẹ nuôi chỉ lo con mệt thôi mà! Con trẻ, tranh thủ lúc chơi thêm vài năm không tốt hơn ?”
vẻ ngoài giả vờ tử tế ấy, tôi chỉ biết cười khẩy đầy châm biếm.
Bầu không khí vốn đang rộn ràng trở nên ngượng ngập màn kịch của tôi.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Vương luôn cúi đầu ăn cơm, không hé lời.
Ba tôi dường như vì vừa mà chút mất hứng, không thân thiết trò với bà ta .
tôi thì bộ dạng bức bối của hai người họ lại cảm vô cùng hả hê.
Cho khi giữa chừng tôi làm rơi đũa, lúc cúi người nhặt lên thì bất ngờ trợn tròn mắt khi Vương tháo giày ra, đang dùng chân cọ vào chân ba tôi.
Tôi giận dữ bốc hỏa.
Trực tiếp đá văng chiếc giày gót sang bên.
Vương giày bị đá bay thì hoảng hốt rõ rệt.
Ba tôi lúng túng quay sang tôi.
May là lúc mẹ tôi không trong phòng khách.
khi mẹ bưng bát canh gà vừa múc xong từ trong bếp ra, do không chú ý nên vấp chiếc giày dưới đất.
“Ái chà! giày lại nằm ở đây?”
Mẹ tôi quay đầu đôi giày gót màu đen bên cạnh thì không khỏi ngạc nhiên.
“ , tôi với chị bao nhiêu lần . Về nhà thì mang dép .”
“Thật không hiểu nổi, ngày nào mang giày gót mà không mỏi .”
Mẹ vừa vừa cúi xuống nhặt đôi giày thẳng tới trước mẹ nuôi.
“Nè! Đừng vứt lung tung , nhỡ lại làm người ta vấp té thì !”
Đây là lần đầu tiên tôi người đỏ nhanh vậy.
Vương lúng túng lí nhí “ừm” tiếng, nghiêng đầu len lén liếc tôi.
tôi thì nhướng mày, cười nhạt đầy giễu cợt.
Chắc hẳn đây là bữa cơm khiến bà ta ngột ngạt nhất từ trước giờ.
Sáng sớm hôm , tôi mè nheo đòi ba dẫn mua căn hộ cấp đối diện trường đại học.
Chỉ cần xách vali vào là thể ở ngay.
lẽ vì tối qua bị tôi bắt gặp nên khi mẹ tôi làm thủ tục giúp tôi, ba tranh thủ gần tôi thì thầm: “ , tối qua là mẹ nuôi con vô đụng vào ba thôi.”
“Con đừng với mẹ nha! Không thì mẹ con lại giận ba .”
Nghe xong, tôi liền đảo mắt trắng dã.
Vô đụng? tưởng tôi là đứa bé chưa hiểu à!
chưa kịp để tôi đáp lại, ba tôi lấy từ trong túi ra chiếc thẻ ngân hàng đưa cho tôi.
“Ngoan, dạo con vất vả , cầm lấy mà tự thưởng cho mình.”
“Đừng tiếc tiền. Tiền ba kiếm là để cho con và mẹ con xài thôi mà.”
Với tư tưởng “của cho không tội gì không nhận”, tôi cầm lấy.
Ngay đó tôi đăng story: “Cảm ơn ba vì người kiếp trước mà xây dựng giang sơn.”
“Ba cứ tiếp tục cố gắng, con tiếp tục tận hưởng, con mãi mãi là chiếc áo bông nhỏ của ba.”
Tối hôm đó, tôi nghe ba gọi điện cho mẹ rằng tăng ca, tối về trễ.
Tôi đứng bên cạnh chỉ hừ lạnh tiếng.
thật, mọi phát triển nước .
Tôi hận người mẹ nuôi phản bội lưng ấy, nhưng tôi càng hận người cha không biết xấu hổ của mình.
người là bạn thân nhất của mẹ tôi, người là người chồng mà mẹ tôi yêu nhất.
Vậy mà lại cùng lúc phản bội mẹ tôi.
Mẹ tôi chịu đựng cú đả kích kép từ cả yêu lẫn bạn.
Dù là ai không thể chịu nổi!
Mẹ tôi gọi điện xong lại tiếp tục gọi cho mẹ nuôi tôi.
Nhưng đáng tiếc là, dù mẹ tôi gọi bao nhiêu cuộc thì vẫn mãi không thể liên lạc được.
“ , con xem mẹ nuôi con đang yêu đương không?”