Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
 
                            https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Quân Quân, tớ rồi đây! hay gặp lão Cao dưới nhà, không phải lễ gì mà còn mua hoa nữa! Nói nhé, hai người kết hôn đã ba năm rồi, tớ phát ngấy với cảnh rải cẩu lương của hai người đấy!” Lâm Y Ninh bước đã lải nhải.
Tôi liếc nhìn bó hoa cúc nhỏ tay Cao Bình Khải.
Tôi còn ch.ế.t, mà anh ta đã vội vàng mang hoa đi viếng mộ tôi rồi sao?
Ngay lúc đó, một dòng bình luận trôi qua trước mắt tôi:
[Nữ có hơi u ám nhỉ? Cố ý bảo Cao Bình Khải mua hoa cúc rằm âm lịch…]
Tôi chợt cười nhạt. Hóa là muốn tôi ch.ế.t sớm đấy ?
Dù không nói , bình luận đã vạch trần suy nghĩ thầm kín nhất của Lâm Y Ninh một cách rõ ràng rồi.
4.
tôi bưng cháo hải sản từ bếp bước , Lâm Y Ninh và Cao Bình Khải mỗi người ngồi một bên.
Tôi đặt bát cháo bàn, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Lâm Y Ninh.
Cô ta cười cầm lấy thìa, giọng ngọt ngào mật: “Quân Quân, tớ quá yêu đồ ăn cậu nấu rồi, lão Cao đúng là có phúc mà!”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ quan sát sắc mặt của Cao Bình Khải.
Chúng tôi yêu nhau từ đại học, kết hôn ngay sau tốt nghiệp. Tôi đã từng tin tưởng rằng anh ta sẽ không bao giờ phản bội tình yêu của chúng tôi.
ánh mắt dịu dàng, xen lẫn thương tiếc mà anh ta dành Lâm Y Ninh—dù cố gắng che giấu thế nào, vẫn không thể che giấu nổi.
[Oa oa oa, danh cảnh kinh điển đây rồi! Cảm giác nữ xuất sắc, tôi vẫn ủng hộ tình yêu đích thực của nam nữ !]
Sau một lúc im lặng, Cao Bình Khải tiếng: “Đúng , đó là phúc phận của anh.”
Giọng anh ta nghe có vẻ bình thản, ánh mắt nhìn tôi lại có chút phức tạp.
[Nam dằn vặt nhỉ? Vì tình yêu đích thực mà nhẫn nhục chịu đựng, rõ ràng người con gái anh ta yêu ở ngay trước mặt, mà vẫn phải đóng kịch yêu thương với nữ .]
Xì, nữ cái đầu các người!
Không muốn để bản thân bộc lộ cảm xúc quá sớm, tôi đứng dậy bếp lấy thêm gia vị, tiện thể điều chỉnh lại tâm trạng.
“A Ninh, dạo này chồng cậu không nhà ?” Tôi đưa lọ gia vị Lâm Y Ninh, tiện thể khơi gợi một chủ đề mới.
thoáng chốc, gương mặt cô ta lộ vẻ chán ghét: “Đúng , đã nửa năm rồi không .”
[Ôm chặt Lâm Y Ninh nào! May mà còn có nam cứu rỗi cô ấy, phản cút đi, đừng bén mảng lại gần!] Dòng chữ lại xuất hiện.
Phản ?
Chồng của Lâm Y Ninh— Thân, là phản sao?
Rõ ràng hắn ta chỉ là một cái máy rút tiền mọc sừng, thế mà lại bị gán mác phản ?
Tất cả những món đồ xa xỉ mà Lâm Y Ninh sở hữu, chẳng phải đều là quẹt thẻ của chồng cô ta sao?
Dù Thân mỗi năm chỉ một hai lần, mặt tài hắn bao giờ bạc đãi Lâm Y Ninh cả.
Một ý nghĩ lóe đầu tôi, có lẽ tôi nên thử nói chuyện với Thân.
Một nữ , một phản —chẳng phải nên liên thủ lại sao?
“ đúng rồi, A Ninh! Dự án ở nước ngoài của công ty tớ đang gặp chút vấn đề. Dạo này Thân có ở H Quốc không? Cậu có thể nhờ anh ấy giúp đỡ được không?” Tôi mỉm cười, thể chỉ đang vô tình đề nghị một giúp đỡ bình thường.
Lâm Y Ninh còn kịp trả lời, Cao Bình Khải đã tiếng trước: “Vợ , sao không hỏi anh trước?”
Tôi quay sang nhìn Cao Bình Khải, nhướng mày có chút khó hiểu.
Ồ? Muốn thể hiện tồn tại ?
“Chuyện gì để anh giúp . Thân bận , đừng làm phiền người ta.” Anh ta cười tỏ quan tâm.
[Chỉ có mình tôi cảm thấy nữ giống boss phản sao?]
[Người trên đang đoán bừa gì ? phần giới thiệu có nhắc mà! sinh nhật, nữ vì bảo vệ Lâm Y Ninh mà ch.ế.t một vụ tai nạn xe hơi.]
Ồ hố!
Lại thêm một thông tin quan trọng đây!
5.
bữa tối kết thúc, Lâm Y Ninh vẫn không đưa tôi cách liên lạc của Thân. Tôi không nhắc lại, dù sao thì hắn là nhân vật phản , đâu thể dễ dàng xuất hiện cốt truyện .
Theo yêu cầu của tôi, Cao Bình Khải đã đưa Lâm Y Ninh .
Còn tôi thì ngồi lặng lẽ tính toán gian—tôi và Lâm Y Ninh sinh cùng , 25 tháng 11. Chỉ còn nửa tháng nữa là sinh nhật chúng tôi.
Theo nguyên tác, tôi sẽ ch.ế.t đó thậm chí còn là vì bảo vệ Lâm Y Ninh. Đúng là buồn nôn cực điểm.
Hy vọng Cao Bình Khải biết tận dụng gian, đừng làm tôi thất vọng. Dù sao thì sức tôi có hạn, nếu không có chứng cứ rõ ràng, khó để khiến người chồng nóng nảy kia của Lâm Y Ninh tay.
, tôi từng nghĩ chuyện lắp camera theo dõi, tôi không thể thực hiện mà không để lại dấu vết. Trước có kế hoạch hoàn hảo, tôi tuyệt đối sẽ không đánh rắn động cỏ.
“Vợ ơi, anh rồi đây.”
Chuyến đi chỉ mất 30 phút, có vẻ hôm nay bọn họ không quá thân mật.
“Chồng , dự án ở H Quốc quan trọng với , nó quyết định liệu có thể làm việc ở tầng 11 hay không.” Tôi lại gần Cao Bình Khải, sau đó giả vờ than vãn.
Tôi luôn có kế hoạch phát triển nghiệp của riêng mình, ngay cả sau kết hôn, tôi từng có ý định làm bà nội trợ toàn gian. Cao Bình Khải bao giờ hài lòng điều đó, anh ta luôn muốn tôi học theo Lâm Y Ninh, dành nhiều gian hơn để chăm lo gia đình.
Bây giờ nghĩ lại, mọi thứ đều có dấu vết.
Những món ăn mà Lâm Y Ninh tỉ mỉ nấu nướng, chắc hẳn cuối cùng đều đã bụng Cao Bình Khải.