Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau này cậu , thật không phải vì tôi liều mạng cứu cười, là do tóc đuôi ngựa tôi cứ tát vào mặt cậu liên tục.
Thế sao?
Tất nhiên là ông tôi sống – vài chiêu thôi là xử đẹp hết bọn kia.
Từ nhỏ, tôi không biết cha mẹ mình là ai.
ta đồn, họ vốn rạn nứt từ lâu nhưng vẫn sinh tôi, vừa đầy tháng đã bỏ rơi trước cổng trại trẻ mồ côi, biến mất khỏi thế giới.
Ông tìm thấy tôi đúng , mang về nuôi, tôi cuộc sống hơi ấm.
Cả đời tôi, hai quan trọng nhất.
là ông .
Hai là .
Ông nuôi tôi lớn.
là ánh sáng duy nhất trong quãng thời gian tôi kỳ thị, cả thế giới xa lánh.
Ông cực mê đọc tiểu thuyết ngôn tình. Thấy tôi kéo cậu bé về không chịu buông tay, ông tưởng tôi yêu sớm, thoải mái mời Từ vào chơi.
Tôi nhớ rõ ông từng với ánh mắt cực nghiêm túc: "Cháu là cậu trai tiên đưa về đấy."
Từ vốn ít , vậy lần hỏi : "Thế… gái tiên là ai ạ?"
Ông tôi chẳng cần nghĩ: "Tất nhiên là bé ."
Sau liên tục lắc tiếc nuối, quay sang với Từ : " là chính cung , cháu chỉ thể làm thiếp thôi."
……
Sau tôi và cậu ấy không qua nhiều nữa.
Tối hôm Từ giữ ăn cơm, tôi ăn cơm trong buột miệng kể chuyện thu "phí bảo kê".
Ông tôi suýt treo tôi lên xà đánh, lôi mười đồng tiền tiêu vặt tôi bồi thường Từ , dù cậu không nhận, ông vẫn ép đưa bằng được. Tôi thì đứng bên… đau lòng muốn xỉu.
Vì xấu hổ quá mức, cộng thêm sau tôi lên lớp 12, bận học hành, nên từ không gặp Từ .
Nhưng bây giờ, bình luận bay đang phát điên vì cậu ấy:
[Cứu tôi, tôi xác nhận luôn ! Từ đúng là crush thầm ta! Cặp mắt nhìn ấy sắp mọc luôn kìa.]
[ối mẹ ơi, đây là cú twist lớn nhất! tôi tưởng anh ấy sắp xỉu đến nơi ! Anh ấy lén đi dự tang lễ ấy ! Bây giờ đùng cái ấy sống nhăn, ai chịu nổi?!]
[Tôi nhớ đoạn miêu tả mơ hồ về việc anh ấy hay đi đốt tiền vàng… Hóa là đốt á?!]
À… thì là thế.
Bảo sao tài khoản địa phủ tôi nào thêm khoản chuyển tiền ẩn danh.
Tôi bắt lo lắng, quyết định không để nhiều biết chuyện tôi "sống ".
Nhưng Từ đột nhiên bước tới, định chuyện với tôi.
Tiếc là tôi quá tinh ranh, không để cậu ấy gần được.
nhìn tôi như nhìn thần kinh: "Cậu là..?"
Từ lên tiếng, chưa kịp hết, tôi đã lẻn mất tiêu.
Lỡ để cậu ấy biết crush đã chết mình bỗng dưng đội mồ sống dậy, chắc cậu ấy sốc đến ngất luôn.
Cuối hành lang bệnh viện, tiếng cãi vã.
Giọng the thé phụ nữ mập mạp vang lên rõ ràng nhất: "Tôi mặc kệ! trai không chỉ phải xin lỗi, phải bồi thường tôi! Không thì đừng hòng rời khỏi đây!"
Tôi quay , thấy hai đứa trẻ đang lớn vây quanh.
cái nhỏ quen thuộc – là Lạnh Trạch Thần.
Bên cạnh đàn ông mặc vest – là quản gia cũ đuổi cùng với họ Lạnh.