Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cơ bắp vạm vỡ ngày nào sớm tan thành mây khói, gương mặt hốc hác đến mức hai bên má lõm sâu.
tôi đứng đó, lặng lẽ đối diện trong đèn le lói nơi hành lang.
Thời gian trôi rất lâu, anh ta mới cất giọng khàn khàn:
“Giống một giấc mộng…”
“ ta… lại đi đến này.”
Tôi nhìn anh ta vẻ mặt vô cảm.
Anh ta vò nát lon nước trong tay, cúi , toàn thân chìm trong bóng tối.
Một lúc , anh ta bỗng khẩy:
“Thư Ninh, em ra tay tàn nhẫn thật. Anh không ngờ… em có thể xuống tay nặng vậy.”
Tôi không ngờ đến nước này mà anh ta vẫn có thể đổ lỗi ngược, cơn giận lập tức bùng .
“Từ giây phút anh phản bội tôi, ta chỉ có thể là người dưng hoặc kẻ thù. Lâm , là chính anh ép tôi.”
Anh ta chua chát:
“Anh tự làm tự chịu… Thư Ninh, anh thật sự không người giật dây cư dân mạng tấn công em. Bài đăng đó là Trần Ương lén dùng điện thoại anh đăng . Đến anh phát hiện thì công ty gây áp lực, anh… bất lực .”
Tôi lạnh lùng đáp: “Vậy thì có gì khác nhau sao?”
Lâm nhìn tôi, hốc mắt đỏ hoe:
“Dù em tin hay không, anh chưa bao giờ yêu Trần Ương.”
“Em là người phụ nữ duy nhất anh yêu trong đời. Chỉ là… anh không biết sao, nổi tiếng, anh càng ngày càng không muốn về nhà.”
“Anh không muốn rời xa em, mỗi lần nhìn em, anh lại nhớ đến khoảng thời gian mình sống một con chuột, chui rúc trong tầng hầm chật chội.”
“Anh bắt trốn tránh, không dám đối diện em, tìm đến những người phụ nữ khác để tê liệt chính mình…”
“Anh chưa nghĩ ta sẽ đi đến này.”
Tôi hiểu ý anh ta.
Rất nhiều ông phát đạt liền ruồng bỏ vợ cũ.
Bởi nhìn vợ là nhìn quá khứ thất bại, hèn mọn của bản thân.
Còn những cô gái trẻ trung xinh đẹp thì chỉ nhìn hào quang của , tôn thờ , giúp thỏa mãn lòng hư vinh vô tận.
Bản chất không từ bỏ vợ cũ, mà là từ bỏ con người thấp hèn của mình ngày xưa.
vậy thì sao?
Tôi ngắt lời anh ta: “Đừng mấy lời vớ vẩn đó nữa, tôi không hứng thú hành trình tự ngộ của anh đâu. Nếu rảnh thì đi g.i.ế.c người biện hộ cảnh sát xem có tha cho anh không?”
Lâm sững sờ nhìn tôi, thể không thể tin nổi tôi lại anh ta bằng giọng điệu đó.
, trước đây tôi luôn nhường nhịn anh ta.
Ngay bị cảnh sát trật tự đô thị đuổi khỏi gầm cầu trong tình cảnh nhục nhã nhất, tôi vẫn ôm chặt lấy Lâm , không chê bai, không trách móc.
“Thư Ninh… Em thay đổi nhiều quá.”
Anh ta ngẩn người, thì thào: “Sao em lại trở thành vậy?”
Tôi bật : “Tôi đối tốt anh, tôi yêu anh. Bây giờ không còn yêu, thì anh chẳng là gì tôi nữa .”
xong, tôi mở cửa định vào nhà.
Một giây trước cửa đóng lại, giọng run rẩy của Lâm vang phía .
Cơn gió lạnh cuốn , khiến câu chữ trở nên mơ hồ:
“Trước đây anh cố gắng bò , chỉ muốn cho em một cuộc sống tốt hơn, muốn em không hối hận chịu cực khổ anh suốt những năm …”
“ sao… tất lại thành ra thế này?”
Anh ta nghẹn giọng, nức nở gọi tên tôi:
“Thư Ninh…”
“ ta… làm sao lại đi đến này?”
Bất chợt, tôi nhớ đến một đêm Giao Thừa năm nào.
Chỉ tôi lỡ miệng thèm ăn dưa hấu mà anh ta chạy khắp khu, cuối ôm về hai miếng dưa bé xíu.
Gió đông rét buốt, người anh ta phủ đầy tuyết, nụ trên môi vẫn ấm áp lạ thường.
“Anh không mang đủ tiền, năn nỉ mãi ông chủ mới chịu cắt ra bán cho anh đấy. Em mau ăn đi nào!”
Anh ta đặt miếng dưa vào tay tôi.
Tôi lại trách Lâm : “Sao lại tốn tiền mua thứ đắt đỏ này? Em chỉ tiện miệng thôi mà!”
Anh ta lại ngốc nghếch: “Chỉ cần có thể khiến em vui, dù núi đao xuống biển lửa, anh cũng cam tâm tình nguyện. Huống hồ… chỉ là một miếng dưa hấu thôi mà.”
Những ký ức ấy tựa khói sương, cơn gió thoảng liền tan biến.
Tôi ngẩng , lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, khép cửa lại.
11
Một năm , tôi bạn thân đi dạo phố.
ngang dưới cầu vượt, tôi bất giác nghe tiếng guitar quen thuộc.
Tôi sững lại, vô thức quay nhìn.
Trong một góc tối, một người ông gầy gò, đeo khẩu trang và kính râm, đang ôm guitar.
Có lẽ anh ta cũng nhìn tôi nên tay run , vô tình búng đứt một dây .
Máu rỉ ra nơi ngón tay.
Dưới đất là một chiếc hộp, bên trong vương vãi vài tờ tiền lẻ và mấy đồng xu.
Anh ta co người lại, cúi gằm mặt tránh mắt tôi.
“Ai vậy?”
Bạn tôi tò mò:
“Giữa ban ngày mà trùm kín thế kia, không chừng là tội phạm bị truy nã?”
Tôi nắm tay cô ấy, bình thản đáp:
“Mặc kệ đi. Mau đến quán ăn thôi, muộn chút là đông người, lại xếp hàng lâu.”
“À đúng , vậy đi nhanh nào!”
dư âm của tiếng guitar bị gió biển cuốn tan.
Tôi cảm nhận được mắt của Lâm , tôi không quay lại.
Anh ta ở trong bóng tối, tôi đi dưới mặt trời.
Khoảng cách giữa hai tôi, cuối vẫn cứ xa dần, xa mãi.
…
Bản tình ca chia ly này…
nhạc lẫn người, đều sai mất .
Vậy thì, cũng chỉ có thể dừng lại ở đây thôi.
(Hoàn)