Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3.

Trần Châu hoàn toàn không biết tôi đã quyết định chia tay, vẫn hẹn hò thường. Tôi chuyện phải nói thẳng mặt, nên cũng không từ chối.

Chúng tôi đi dạo trên cây cầu tình nhân bên hồ, anh ta hớn hở nói:

“Cuối tuần anh dẫn em ra bờ đê thả diều nhé, chỉ sợ PPT anh chưa làm xong thôi.”

“Máy tính của anh dạo dở lắm, lưu chút tài liệu là lại đơ.”

Nói đến đây, Trần Châu liếc nhìn tôi, tứ rõ. Tôi biết anh ta đang chờ mình gợi mua máy , liền tình đổi chủ đề:

“Cuối tuần em về nhà, để lần sau đi.”

Anh ta khựng lại, vẻ mặt thoáng không vui, nhưng tôi giả vờ không . Cuối cùng, Trần Châu nén giận, còn vòng tay ôm vai tôi đầy thân mật.

Toàn thân tôi lập tức nổi da gà.

“Bé cưng, nhà em chắc tháng nào cũng cho kha khá tiền sinh hoạt nhỉ. Để tránh em tiêu bậy, em đưa anh giữ hộ đi. Cả số chín nghìn kia và tiền sinh hoạt phí hàng tháng, mình để chung một chỗ, coi cùng .”

Rồi anh ta còn bổ sung:

“Em cần ăn uống hay mua thì cứ nói anh, anh đưa.”

Trong lòng tôi lập tức dấy sự phản . Anh ta làm sao biết ba mẹ vừa gửi tiền cho tôi? , đó vốn là tiền của tôi, tại sao phải giao cho anh ta giữ?

Chẳng lẽ để anh ta nắm hết, sống kiểu muốn tiêu một đồng cũng phải ngửa tay xin, nhìn sắc mặt anh ta sống sao?

Tôi gạt tay Trần Châu ra, dứt khoát từ chối:

“Em tự biết cách , không cần anh giữ hộ.”

Trần Châu giận dữ, chất vấn:

“Em tự ? Thế em mang chín nghìn đi thuê nhà, đã từng cho tương lai của chúng ta chưa?”

Tôi đáp lại thẳng thừng:

“Tôi có tiêu tiền của anh đâu, chuyện đến anh!”

Trần Châu nhếch môi, nói với giọng ẩn :

“Có vẻ em không tin anh lắm nhỉ.”

Tôi không thèm đôi co, quay lưng bước đi. Chỉ đi vài bước, bỗng nghe tiếng chân lẹt đẹt phía sau tiến nhanh lại. Tôi cảnh giác ngoảnh lại — nhưng đã muộn, Trần Châu lao tới khoác tay ôm chặt lấy tôi! Khuỷu tay anh kẹt vào cổ tôi, một giác nghẹt thở dữ dội tràn tới.

Nỗi sợ trên mặt tôi chắc là làm anh thích thú lắm, ánh mắt anh hiện một thứ ác mãn nguyện, rõ ràng anh làm . Tôi run rẩy :

“Anh… buông… ra!”

Trần Châu vài lần tình siết khuỷu tay cho chặt để dọa, giác nghẹt thở khiến tôi không thể phát ra tiếng. Mấy người đi qua tưởng chúng tôi đang giỡn tình rồi tránh sang một bên.

Tôi hoàn toàn không thể cầu cứu ai. Cho đến khi bị sợ đến nước mắt lăn, liên tục vỗ tay vào tay anh xin thả, Trần Châu chịu buông ra. Anh tỏ vẻ rất hài lòng với phản ứng của tôi, nham hiểm và nói:

“Anh đã nói em là vật sở hữu của anh rồi—anh có quyền kiểm soát tuyệt đối. Đây là hình phạt cho em dám không nghe lời, lần sau còn tái phạm…”

Tức điên người, tôi vung tay mạnh tát vào mặt anh một cái! Tiếng “bốp” vang rền. Trần Châu ôm mặt, còn chưa kịp tin chuyện đang xảy ra thì tôi đã quay người chạy mất.

4.

Về đến ký túc xá, nỗi sợ dần ập tới. Lúc nãy tôi đã bộc phát; đã chọc vào cái ác trong con người Trần Châu, hậu quả có thể khó lường.

Các bạn cùng phòng sắc mặt tôi khác thường, lo lắng hỏi han. Tôi tóm tắt sơ qua sự việc, giấu đi việc anh ta bóp cổ tôi. Một cô bạn mặt đầy khó xử thốt: “Anh ta thế… hơi rồi.” Cô hiếm khi chê ai, đã nói đáng thì chứng tỏ Trần Châu thực sự kỳ quặc.

Hàn Nguyệt vốn hay im lặng, giờ bỗng nói: “ ra, người yêu nhau lòng thì để tiền chung cũng không sao. cô sớm đưa tiền cho Trần Châu, mấy chuyện đâu đến nỗi.”

Tôi không muốn mất thời gian tranh luận với người tôi cho là ngớ ngẩn, nên lạnh lùng gật: “Cô nói đúng.” Hàn Nguyệt bực bội đấm vào gối, tôi không đáp lại, cô cau mày đóng sầm cửa đi luôn.

Trần Châu không còn tìm tôi , tôi cũng không buồn nhắn lại. Tôi lướt mạng tìm nhà thuê ổn . Đến lúc chuẩn bị xác nhận đặt cọc thì tài khoản không đủ.

Mở app ngân hàng kiểm tra biết chín nghìn mấy đã bị chuyển sang một tài khoản lạ.

Tôi thẳng cho Trần Châu: “Trần Châu, tiền trong thẻ của tôi có phải anh chuyển đi không?”

Anh ta thản nhiên đáp: “Ừ, tôi lấy rồi. Nói lý với cô thì vô ích.” Rồi anh tiếp tục mắng mỏ: “Nói , cô cô là bạn gái kiểu ? Không biết lo cho đàn ông, chẳng đảm đang, chẳng lo cho bạn trai. Ký túc xá của cô, Hàn Nguyệt còn cô nhiều.”

Tôi lạnh lùng: “Đưa tiền trả lại ngay!”

“Tiền cô đừng hòng dùng , tôi đã lấy đi mua máy tính rồi. Phần còn lại cứ để tôi giữ hộ, tôi sẽ giúp cô .”

Tôi vừa buồn nôn vừa nực :

“Không xin phép tự lấy, là ăn trộm, anh không biết sao? Tôi cho anh tiếng để trả lại tiền, không tôi sẽ công an.”

Trần Châu lập tức gào :

“Cô có thể bớt làm ầm một lần không? Sao lúc nào cô cũng thích chuyện bé xé ra to thế? Cô là bạn gái tôi, tôi lấy tiền của cô là chuyện đương nhiên. Cứ việc đi, xem cảnh sát có thèm quan tâm cô không!”

Ha, hóa ra kẻ ăn trộm lại biến thành tôi có lỗi rồi?

Tôi chẳng buồn phí thêm lời với loại người , cúp máy thẳng thừng rồi ngay cho cảnh sát:

“Alo, tôi muốn án. Tài khoản của tôi bị lấy cắp tiền…”

5.

Cho đến khi gặp cảnh sát, Trần Châu biết tôi không đùa. Anh ta khó tin hỏi:

“Cần đến thế sao?! Chỉ vì chút tiền cô lại công an bắt tôi?!”

Tôi kiên định trả lời:

“Cần.”

Cảnh sát khuyên nhủ anh ta:

đã lấy tiền người yêu thì trả lại đi, chuyện tình nên giải quyết cho ổn chứ đừng để kéo dài.”

Nhưng Trần Châu chối phăng, mặt không chớp:

“Tôi không lấy tiền của cô, các anh đừng oan cho tôi.”

Tôi khẩy tới mức suýt bật rồi phát bản ghi âm cuộc . Trần Châu vẫn lý sự với cảnh sát, vẻ rất bất nhẫn:

“Tôi đã nói là không lấy là không lấy! Một người đàn ông tôi sao lại thích lẻn vào phòng ký túc xá nữ, rồi còn dùng điện thoại của cô để chuyển tiền ?”

Ngay lúc đó, một giọng nói y hệt vang từ bản ghi:

“Ừ, tôi lấy rồi. Tôi nói lý với cô chẳng .”

“Cô xem, có ai lấy cô làm bạn gái không! Cô không biết , chẳng lo cho bạn trai. Ký túc xá của cô, Hàn Nguyệt còn cô nhiều…”

Ánh mắt cảnh sát thoáng khác lạ nhìn về phía Trần Châu. Mặt anh ta đỏ gan heo, anh lao tới túm lấy điện thoại của tôi và hét vào mặt:

“Cô là đồ khốn! Dám ghi âm!”

Tôi vội lùi né về phía sau lưng cảnh sát. Một viên cảnh sát ra lệnh nghiêm:

“Đừng động thủ! Lùi lại!”

cảnh sát khống chế Trần Châu, kéo anh ra một bên để răn đe. Anh ta vẫn chẳng mình làm sai:

“Cô là bạn gái tôi, tôi lấy chút tiền của cô có sao đâu?!”

không suốt ngày tiêu hoang, biết , tôi còn lấy của cô sao?!”

Và anh ta quả quyết:

“Tôi làm là vì tốt cho cô!”

Một cảnh sát không nhịn nâng giọng:

“Dù anh là bạn trai cô cũng không lấy tiền người ta! Vượt nghìn tệ, cô có thể đưa anh vào đồn!”

người ta đâu có tiêu tiền của anh, anh vội ?!”

Trần Châu tức giận trợn tròn mắt nhưng câm nín. viên cảnh sát thở dài rồi hỏi tôi muốn xử lý thế nào. Tôi nói thẳng:

“Một giờ đồng hồ, trả lại tiền cho tôi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương