Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10-12

Nghĩ đến đây, tôi cũng hạ giọng : “Không sợ, không sợ, Minh Hàn của chúng ta không sợ nhé.”

Thế giới này thực ra không có gì tốt đẹp, nhưng luôn có hy vọng chúng ta sống tốt.

Minh Hàn dần dần thả lỏng cơ , lông mi run rẩy như cánh bướm, mở mắt ra nhìn tôi.

“Chị , chị đang gì ở phòng khách ?”

“Khát nước, ra ngoài lấy nước uống, nghe thấy hình như đang gặp ác mộng.”

Minh Hàn hơi sững sờ, “Vừa rồi chị có ngân nga một bài hát rất dịu dàng không?”

Tôi đứng dậy, cầm nước, “Ừm, học từ bà tôi đấy. Cậu tiếp , tôi cũng đây.”

Minh Hàn không gì.

11

Tôi vừa đặt nước tủ , chuẩn bị tắt đèn .

.

Tiếng gõ vang .

Tôi lo lắng Minh Hàn có vấn đề gì, liền mở . Minh Hàn co một dựa khung , mỉm cười với tôi.

“Chị , cũng khát nước.”

Tôi không hiểu, bình nước rõ ràng như , cậu ấy không nhìn thấy ?

Hay là không tìm thấy ?

“Để tôi rót cho cậu.”

Cậu ấy giơ một chắn trước , ngăn tôi , “Không cần đâu, uống của chị là được rồi.”

Tôi gãi : “…Tại ? Nước của tôi cũng rót từ bình nước ra mà, không có ngon hơn đâu.”

Minh Hàn vòng ôm lấy vai tôi, đẩy tôi phòng, đóng .

“Cái này… Khó đánh giá lắm.”

“Nào chị , chị yên tâm, không gì chị đâu, nhưng cũng chị rất thoải mái đấy.”

Tôi bị cậu ấy đẩy xuống , “…Cậu định ?”

ngón mát lạnh của Minh Hàn lướt qua má tôi, dừng trên môi tôi vẫn còn ướt nước, “Uống ở đây trước .”

Cậu ấy cúi xuống, chiếm lấy hơi thở của tôi, khiến tôi nóng bừng, không kiểm soát.

tôi vô thức khép chặt, cọ xát.

Nụ hôn ướt át của Minh Hàn tiếp tục di chuyển xuống, hôn cổ họng căng cứng của tôi, xương quai xanh đỏ ửng,…

Cuối cùng, cậu ấy vỗ nhẹ đang căng cứng của tôi, l.i.ế.m môi cười quyến rũ, chiếc răng nanh lóe rồi biến mất.

“Chị , dang ra nào.”

12

một đêm hoang đường, sáng hôm tôi tỉnh dậy cứ ngỡ mình vừa mơ một giấc mơ xuân.

Nếu không có một bàn ấm áp đặt trên eo, tôi nghĩ rằng Minh Hàn cũng chỉ là do tôi tưởng tượng ra.

Tôi, ngay đêm tiên gặp một đàn ông xa lạ, chung với cậu ấy…

Còn bị cậu ấy l.i.ế.m láp khắp như mèo l.i.ế.m láp…

Đây là cái loại kịch bản phim hoạt hình biến thái gì !

Tôi tiêu rồi, tôi căn bản không hề hối hận, tôi còn muốn tiến thêm một bước , trực tiếp với Minh Hàn.

Tiền bỏ ra rồi, tôi còn cân nhắc gì , cứ thôi!

Có lẽ do động tác gãi bực bội của tôi quá mạnh, Minh Hàn cũng tỉnh dậy, nằm nghiêng chống , thưởng thức biểu cảm thay đổi liên tục trên mặt tôi.

Đợi đến khi tôi cuối cùng cũng chuẩn bị tâm lý xong, quay nhìn cậu ấy thì cậu ấy cong môi cười, buông một câu sấm sét.

“Chị , trước đây nghe ta phụ nữ là nước, còn không tin.”

“Bây giờ thì tin rồi, uống no lắm rồi, cảm ơn chị chiêu đãi~”

Tôi xấu hổ che mặt, “Cậu… Cậu đừng , một đàn ông tốt như , tiếc là không câm.”

Cậu ta học mấy câu sến súa này ở đâu ? Ra sách , tôi nhất định mua một trăm cuốn cho các nam chính của tôi dùng.

Khoan , ý cậu ta là tôi thực sự là khách hàng tiên của cậu ta đúng không?

Trong lòng tôi khẽ động, len lén liếc cậu ấy một cái, nhưng không hỏi.

“Ờ… Tôi cũng rất thoải mái, hôm nay chúng ta có chuyện ấy luôn không?”

Minh Hàn dậy, kéo tấm rèm màu xanh đậm đang đóng kín, ánh nắng ban mai tràn . Cậu ấy đứng trong ánh sáng, giống như vị thần sắp biến mất bất cứ lúc nào.

Vị thần khi sa ngã, hóa thành ác quỷ dụ dỗ ta sa đọa, “Ơ, hôm qua chị còn chỉ muốn yêu đương thôi mà, hôm nay thế này?”

Biết rõ còn hỏi, chúng ta đều những chuyện đáng xấu hổ như rồi, tiến thêm một bước chẳng là chuyện bình thường ?

ba ngày cũng đường ai nấy , tôi quan tâm nhiều như gì!

“Cậu cũng rồi là yêu đương cuồng nhiệt mà, tôi cũng thực sự thèm muốn thân cậu…”

Minh Hàn ngược sáng trở , chống , bao phủ tôi trong vòng , nhếch môi: “Nếu chị muốn, bây giờ cũng được.”

Tôi do dự hai giây, không ngừng tự nhủ: Tôi bỏ ra mười vạn, tôi bỏ ra mười vạn, chỉ có ba ngày, chỉ có ba ngày.

đó nhắm mắt nằm vật ra , như đang dâng hiến, “Đến đây , xin đừng thương tiếc bông hoa mỏng manh này.”

Ý tôi là bản thân mình.

Minh Hàn phì cười, “Haha, ừm… Quả thực là một bông hoa mỏng manh, tối qua xác nhận rồi.”

Tôi: “…”

Tôi xấu hổ tức giận, trừng mắt, duỗi cọ cơ bụng của cậu ấy, tám múi, sờ rất thích.

Ánh mắt Minh Hàn chợt sâu thẳm, bàn to nắm lấy bàn tôi, ngón xoa nắn, “Chị , bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

Tại hối hận, tôi 28 tuổi rồi, vẫn còn là xử nữ, này cũng khó kết hôn sinh con, tôi buông thả một lần thì có gì quá đáng ?

Tôi dùng tiền mình kiếm được để tìm niềm vui, điều này có gì quá đáng ?

Tôi không ngừng tự cổ vũ bản thân, càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, “Tôi không hối hận!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương