Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Có vài tia nắng chiếu mặt Minh Hàn, ngũ quan sắc nét, đôi môi mỏng như sợi , nhưng lại giống như trời sinh mang theo nụ , bạc tình dịu dàng.
Một người đàn ông đẹp trai như vậy, không thể ở lại tôi được.
Tôi không biết mình có mộng du hay không, nhỡ đâu vì sống cô đơn quá lâu dẫn ngày nhớ đêm mong, nửa đêm mộng du nhào vào cậu ấy, vậy chẳng là tạo nghiệp ?
Minh Hàn lại bắt đầu tỏa ra sức hút khó cưỡng, bò sát lại gần tôi trên sofa như quái trong Tây Du Ký.
Ngẩng đầu nhìn tôi một cách si tình: “Chị gái, ba ngày này em không có ở, chị sẽ không nhẫn tâm đuổi em chứ?”
Tôi tỏ khó xử, đương nhiên tôi không mức nhẫn tâm như vậy, dù bỏ ra mười vạn thuê cậu ấy ba ngày, không thể thấy cậu ấy không nhà không cửa mà đuổi được.
Nhưng mà, căn hộ của tôi có một phòng ngủ, phòng ngủ phụ được tôi sửa phòng làm việc, không có cho cậu ấy ở.
“Hay là, để tôi đặt khách sạn giúp cậu?”
Minh Hàn im lặng một lát, gương mặt ấy cuối cùng trống rỗng trong giây lát, không điềm tĩnh như trước nữa.
Tuy nhiên, cậu ấy nhanh chóng lấy lại thái độ ung dung, mỉm nói: “Ra là chị thích ở bên ngoài à, không là không được…”
Gì mà tôi thích ở bên ngoài chứ, tôi là vậy ?
Những cậu ấy nói dường như luôn ẩn chứa nghĩa khác, khiến suy nghĩ vốn đầy màu sắc của tôi lập tức lệch hướng.
“Không … tôi không vậy, tôi là cậu cứ ra ngoài ở trước , ngày mai cậu lại tiếp tục hoàn nhiệm vụ.”
Minh Hàn ngừng , ánh như sói nhìn chằm chằm vào tôi, “Không nhiệm vụ, chị à, bây giờ chúng ta là người đang trong giai đoạn đương cuồng nhiệt .”
“Liệu có người đang đương cuồng nhiệt lại đuổi nửa kia của mình không?”
Hình như là không… tôi d.a.o động, “Mặc dù suýt chút nữa tôi bị cậu thuyết phục, nhưng mà…”
“Hửm?” Cậu ấy nhướng mày nghi hoặc, nhìn tôi với nụ khó hiểu, “Thuyết phục gì chứ, em chưa bắt đầu mà.”
… Tệ , quen đọc “thuyết phục” “khuất phục” , nghe nói bây giờ cách đọc này bị bãi bỏ.
một chút sơ suất thế thôi, bị cậu ấy bắt được, đáng ghét.
Tôi cạn , “Cậu biết rõ tôi đang nói gì mà, đừng trêu tôi nữa.”
“ tôi nói là, ở đây tôi có một chiếc giường, không có cho cậu ngủ.”
nói, tôi bỗng nhiên chú chiếc dưới mông, sáng , “ của tôi khá lớn, hay là cậu ngủ ở đây nhé?”
7
Minh Hàn vẫn giữ tư thế nửa nằm nửa ngồi, ánh lướt xuống, từ mặt tôi, trượt xuống cổ tôi, lại trượt xuống n.g.ự.c tôi, dừng lại một giây.
gật đầu ra nghiêm túc, “Ừm, đúng là khá lớn, có thể ngủ được không?”
Cậu ấy chưa nhìn , cậu ấy đang nói ?
Tôi nghi ngờ liếc nhìn cậu ấy vài lần, phát hiện ra ánh cậu ấy đang nhìn , lập tức đỏ mặt ôm ngực, lắp bắp.
“Cậu cậu cậu… cậu đang nhìn cái gì đấy, không được nhìn, đồ lưu manh!”
Minh Hàn cuối cùng ngồi thẳng dậy, một chân gác , một cách tự nhiên, “Chị à, chị đang nghĩ gì vậy, em đang nói mà.”
“Chị không lẽ… lại nghĩ khác ?”
“Chậc, chị nghi ngờ bạn trai mình như vậy, em sẽ rất buồn đấy, mặc dù em có thể không được coi là bạn trai chính thức.”
Cậu ấy than thở như thể chúng tôi thực sự là người của nhau.
Tôi có chút chìm đắm vào mối quan hệ do cậu ấy bịa ra, vậy mà lại có chút tự trách.
“Xin… xin lỗi, là tôi hiểu lầm cậu .”
Minh Hàn kinh ngạc nhìn tôi, không ngờ tôi lại đơn thuần dễ lừa như vậy, cứ như đang nhìn một loài động vật quý hiếm, nhìn tôi hồi lâu.
“Chị à, có như người của chị rất chiều chị, chị giống như một tờ giấy trắng vậy, em sự rất nhuộm chị đủ màu sắc.”
“Hơn nữa, lúc chị sờ cơ n.g.ự.c của em dâm đãng hơn em nhiều, nói , nếu chị thèm thân thể của em, em chiều.”
Cậu ấy nói dang rộng hai tay, ra mặc cho tôi làm gì thì làm.
Tôi mím chặt môi, nuốt nước bọt liên tục, sợ nước miếng không nghe chảy ra ngoài.
“… sự có thể ?”
Chắc là được nhỉ, cậu ấy nói rất nhiều lần mình là bạn trai của tôi .
Ngón tay và ánh của tôi đều ngo ngoe rục rịch, rất cảm nhận xem cảnh tượng trong truyền thuyết “mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì có thịt” là như thế .
“Vậy… vậy cậu có thể cởi cúc áo sơ mi ra không? Không cần cởi hết, tôi xem cơ bụng của cậu thôi.”
Tôi sợ cậu ấy hiểu lầm, giơ một ngón tay , khẩn nói: “Một cái liếc thôi, tôi thề nhìn một cái thôi!”
8
Minh Hàn nhướn mày, bàn tay đẹp đẽ đầy quyến rũ cởi cúc áo sơ mi thứ hai, để lộ toàn bộ xương quai xanh và lồng n.g.ự.c ẩn hiện.
Sau đó cậu ấy buông tay, dừng lại, nhìn tôi với đôi lông mày đen rậm nhướng .
Tôi không hiểu gì, ngây ngốc nhìn cậu ấy, cởi chứ, không cởi tiếp?
Cậu ấy day trán, lúc này mới không nhịn được mà nhắc nhở tôi: “Chị xem gì thì tự mình cởi , như vậy chẳng sẽ có cảm giác tựu hơn ?”
cậu ấy nói quả thực có lý, đầu ngón tay tôi siết chặt, mười ngón tay ngứa ngáy.
Toàn thân xương cốt và cơ bắp đều không nghe , tay không tự chủ được mà vươn về phía cậu ấy.
Ánh giao nhau, sự ái muội lan tràn.