Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Còn Tần Thời như trời ấm áp giữa mùa đông.
Anh không giống Cố Đình – chỉ bắt tôi hy sinh. Anh cho tôi thấy, yêu đương cũng có ngọt ngào đến vậy…
“Sơ Tiếu Tiếu! Hắn là ai?!”
Câu gầm Cố Đình kéo tôi về thực tại.
Lâm đứng bên cạnh anh ta, mắt hằn học nhìn tôi như tôi cướp mất người yêu cô ta.
“Tôi giới thiệu luôn nhé, đây là vị phu tôi – Tần Thời.”
Tôi thản nhiên nói. Tần Thời đến đã nắm chặt tôi, mắt không khỏi tôi lấy một giây.
Anh chuyện giữa tôi Cố Đình, nhưng tôi sợ anh hiểu lầm nên giải ngay:”Anh ấy là cậu hàng xóm em từng kể đấy.”
“Tần Thời, mình đi chỗ khác ăn nhé, ở đây thấy xui xẻo.”
Tâm trạng đang vui, phá tan tành.
“Được.”
Tần Thời dắt tôi đi.
Vừa bước khỏi cửa, Cố Đình lập đuổi theo.
này, tôi thấy trong mắt anh ta là hoảng loạn hối hận.
“Tiếu Tiếu, em đừng đi. Anh với Lâm không phải như em thấy đâu!”
đầu tiên Cố Đình giải một chuyện với tôi. Nếu là trước kia, có lẽ tôi tin anh ta còn yêu tôi.
Nhưng này, tôi chỉ thấy anh ta giả tạo.
Người nói tôi chỉ là bạn giường chính là anh, bây lại diễn bộ dạng yêu tôi đến mức không chịu nổi?
Tôi quay sang nói với Tần Thời:”Anh chờ em một lát nhé.”
“Anh đợi em trong xe.”
Tần Thời vừa đi, mắt Cố Đình lập thay đổi.
“Tiếu Tiếu, anh mà, em yêu anh đúng không? Anh với Lâm chỉ là chút hứng thú nhất thời thôi. Người anh yêu là em.”
Anh ta bước lại gần, chỉ còn cách tôi một cánh , tôi lùi lại.
“Cố Đình, tôi không phải thú cưng anh, muốn đùa thì đùa, không nữa thì vứt bỏ. Giữa chúng ta kết thúc rồi.”
“Không, em nói dối! Anh không tin…”
“Tin hay không tuỳ anh. Bạn trai tôi đang chờ, tôi không rảnh.”
Tần Thời đang đứng bên kia đường. Tôi quay lại thì đúng mắt anh chạm vào tôi – ấm áp dịu dàng.
Ngay tôi định bước qua đó, một cánh thô bạo kéo tôi lại.
Tiếp theo là một nụ cưỡng ép Cố Đình.
Bốp!Một cái tát vang lên. Cố Đình in nguyên dấu bàn tôi. Anh ta như choáng, sững sờ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi lau môi đầy ghét bỏ:”Cố Đình, anh điên à?”
“Phì! Xui xẻo! Cứ coi như chó cắn.”
Anh ta đứng đó như hoá đá. Tới tôi nói hai chữ “xui xẻo”, anh ta biến sắc.
“Tiếu Tiếu, trước đây em nhất là anh em mà…”
“Phì! đó là đầu óc tôi úng nước. sau không phải một cái tát đâu.”
“Đúng là đen đủi, đường phải xem ngày.”
5.
Tôi , Tần Thời chắc chắn đã thấy cảnh Cố Đình tôi.
“Tần Thời, để em giải …”
“Tiếu Tiếu, tương lai chúng ta còn dài, anh hy vọng em có sống với chính mình, đừng vì bất kỳ ai mà phải kìm nén cảm xúc. Hiểu không?”
“Vâng.”
, tôi Tần Thời.
Nếu không, tôi đã chẳng đồng ý làm bạn gái anh. Chỉ là chuyện với Cố Đình khiến tôi không dám yêu lòng nữa. Tôi sợ lại kết thúc như trước…
Nhưng những lời hôm nay anh khiến tôi tỉnh ngộ.
Tần Thời không phải Cố Đình. kết cục tôi với anh chắc chắn không lặp lại vết xe đổ.
“Tần Thời, cảm ơn anh.”
Anh hơi ngẩn người, tôi tranh thủ anh chưa kịp phản ứng, nhẹ lên má anh một cái.
“Về cẩn thận nha!”
Không để anh kịp nói gì, tôi xấu hổ chạy đi mất.
là chín tối, bố đã ngủ.
Về đến phòng, tôi nhìn mình trong gương – má hồng, khoé môi tươi cười không kiểm soát.
Giống như uống mật ong, ngọt mà không ngấy.
Chưa bao tôi thấy cảm giác này ở bên Cố Đình.
Đúng đó, điện thoại reo.
“Ngủ ngon nhé.”
Tin nhắn Tần Thời.
Tôi bước ban công, mới phát hiện anh chưa đi. Anh đứng bên đường, như sáng giữa đêm đen, đôi mắt long lanh sao nhìn tôi.
Tim tôi đập nhanh không kiểm soát, mắt cũng không khỏi anh.
mắt giao nhau, như có tia lửa bắn tung.
Tôi phải mất vài giây mới bình tĩnh lại, nhắn lại:”Muộn rồi, về đi anh.”
Tần Thời đọc tin, mỉm cười vẫy rồi lên xe đi.
Sáng hôm sau.
Hôm nay là cuối tuần, tôi đang ngủ nướng thì tiếng ồn tầng dưới đánh thức.
“Dì ơi, Tiếu Tiếu có nhà không? tìm cô ấy có chút chuyện.”
“Con bé còn đang ngủ, quay lại chiều được không?”
Là giọng Cố Đình tôi.
Rõ ràng không muốn để anh ta lên gặp tôi.
Trước kia, tôi Cố Đình, thấy hai đứa hay đi chung, còn nhiệt tình vun vào.
bà thái độ Cố Đình với tôi, bà không còn thân thiện nữa.
Nhưng Cố Đình lại giả vờ không nhận , cứ thế nói:”Dì ơi, lên gặp cô ấy một lát thôi.”
“Tiểu Đình à, phòng con gái không tùy tiện vào đâu.”
“Dì ơi Tiếu Tiếu—”
“, để anh ta lên đi.”
Tôi mở cửa phòng, nhìn nói.
Cố Đình thấy tôi, lập cười rạng rỡ nhìn :”Dì ơi, chỉ nói vài câu rồi đi ngay.”
anh ta lên, tôi đã thay đồ xong.
“Tiếu Tiếu, mình làm lại đầu được không?”
“Anh thề, anh đối xử tốt với em.”
Nhìn anh ta, tôi chỉ thấy buồn nôn.
Ai cho anh ta cái tự tin đó?
Chỉ một câu là xoá sạch tất cả tổn thương anh từng gây ?
“Cố Đình, đừng mơ nữa. Tôi với anh, mãi mãi không nào.”
“Nếu không có việc gì khác, mời anh về cho. Tôi còn phải đi hẹn hò.”
Sắc Cố Đình lập thay đổi. Vì cố kiềm chế, anh ta đỏ bừng lên vì .
“Sơ Tiếu Tiếu, Tần Thời có em từng ngủ với tôi không? Em nghĩ anh ta chấp nhận được à? Tiếu Tiếu, quay về với anh đi, chúng ta bắt đầu lại…”
Tôi nhìn anh ta, thất vọng tột độ. Đây là đầu tiên sau nhiều tháng tôi nhìn thẳng vào anh ta.
Trước kia yêu bao nhiêu, chỉ còn căm ghét bấy nhiêu.
“Cố Đình, anh khiến tôi thấy kinh tởm.”