Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Chị sốt đến mức này rồi, sao mà không sao được?”

“Chị nói không sao là không sao. Sốt chút để đốt sạch nước trong đầu, tỉnh táo .”

Ít nhất… cũng sớm quên được Trần Yến Hoài một chút.

Chu Tuấn không nói gì thêm, đi mua thuốc hạ sốt, ngồi nhìn tôi uống hết.

Sau đó lại đi mua một bát cháo.

Cậu ta lạnh giọng:

“Em không hiểu cái tên đó có gì , đáng để chị tự hành thế này.

chị Du, nếu một người không yêu lấy bản thân, thì người khác có yêu chị đến cũng vô dụng.”

Nói xong liền đầu bỏ đi.

Tôi ôm bát cháo còn nghi ngút khói, trong rối như tơ vò.

Mở điện thoại ra, hiếm hoi lắm tôi mới chủ động nhắn tin Trần Yến Hoài:

“Trần Yến Hoài, em đang sốt…”

Chưa kịp gửi, Douyin nhảy thông báo –

tôi bấm vào, thấy clip của Thư Nhiễm đang nhảy, đang lên hot search trong khu vực.

ấy mặc váy hai dây ngắn cũn, đẹp như tiên nữ, uốn lượn quanh một người đàn ông.

Người đàn ông đó, ngồi trên ghế, ngẩng cằm đầy ngạo mạn, như thể đang ngắm nhìn con mồi.

Ánh mắt hứng thú, nóng rực, đầy dục vọng.

Nếu người đó không phải bạn trai tôi, có tôi còn khen: trai tài sắc, đúng chuẩn đôi đẹp.

Tôi xóa hết dòng tin soạn, cầm điện thoại đi thẳng ra ngoài.

tiệm cắt trước cổng trường, tôi nói với thợ:

“Chào anh, em muốn cắt .”

Vì Trần Yến Hoài thích dài, tôi đã ép nuôi mái đen mượt,

thậm chí còn mơ mộng – cưới, sẽ dài đến thắt lưng, đội khăn voan trắng.

Hai nhát kéo xuống, đầu nhẹ hẳn một nửa.

Tôi chỉ vào sau gáy:

“Phiền anh nhuộm giúp em màu khói xám luôn nhé.”

Ra khỏi tiệm , người như nhẹ bẫng, giác như bệnh cũng khỏi được nửa phần.

Tôi nhắn tin rủ Chu Tuấn đi ăn lẩu.

Trong lúc đợi bàn, không có phải oan gia ngõ hẹp không –

tôi đụng mặt Trần Yến Hoài và đám bạn thân của anh ta.

Không có Thư Nhiễm đi cùng, chỉ toàn con trai, chắc hẹn nhau đi nhậu.

Thấy tôi, Trần Yến Hoài không thể tránh, đành gãi mũi rồi .

Anh mặc hoodie với quần jeans, tai trái còn đeo khuyên –

khác hẳn gu tôi từng thích.

Nhìn thấy tôi, anh cố nặn ra một nụ :

“Em làm gì ở đây?”

Tôi nhạt đáp:

“Mời bạn ăn tối.”

“Ăn gì?”

“Lẩu.”

“À…”

hai im lặng, tôi cũng không chủ động gợi chuyện, bầu không khí đột trở nên lặng thinh.

Nghĩ cũng buồn

mới yêu, Trần Yến Hoài nói nhiều như cái radio, suốt ngày bám lấy tôi líu lo không dứt.

Yêu lâu rồi, tôi cũng bị ảnh hưởng, chuyện lớn nhỏ gì cũng muốn kể, muốn chia sẻ với anh.

Có người nói, trong tình yêu, quan trọng nhất là giữ thần bí.

Tôi không có phải do quá dựa dẫm, quá chân thành, khiến anh thấy không còn gì để chinh phục nữa không.

Tóm lại là, suốt một năm gần đây, Trần Yến Hoài ngày càng không còn hứng thú với những gì liên quan đến tôi.

Lúc đầu tôi không nhận ra anh muốn chia , còn tưởng sai ở đâu đó,

nên cứ cố lấy , cố hẹn hò, cố níu giữ.

Giờ thì rõ ràng rồi – một người đàn ông không còn yêu bạn,

thì đến việc bạn thở, cũng là sai.

Tôi cứ đứng giậm chân tại chỗ, chờ vài phút.

Trần Yến Hoài vẫn nhìn tôi chăm chú.

Đằng sau, nhân viên gọi số.

Tôi sang anh nói:

“Đến lượt em rồi, em đi trước nhé. Bye bye.”

Nói xong lưng bỏ đi.

Tôi không phía sau, Trần Yến Hoài vẫn đứng nhìn theo tôi rất lâu.

Lâu đến mức Phạm Gia Minh phải vỗ vai nhắc:

“Đi thôi, Thư Nhiễm còn đang đợi trong quán bar kìa.”

Trần Yến Hoài nhẫn nhịn giác khó chịu trong ,

đi, được ba lại đầu một lần.

Trong – có gì đó lấn cấn không yên.

4

Trong quán lẩu, tôi và Chu Tuấn ăn trò chuyện, giác cứ như tri kỷ gặp muộn.

Tuy cậu ấy nhỏ tôi hai tuổi, giữa hai đứa lại có quá nhiều điểm giống nhau.

là dân tự khô khan, thích đi bảo tàng, đi chùa.

mê đồ cay, thích show tấu hài nhảm nhí mà nhảy nhót tưng bừng.

Một bữa ăn xong, tâm hồn lẫn dạ dày được xoa dịu.

Tôi uống trà thở dài đầy thỏa mãn:

“Ahhh, sướng thật.”

Chu Tuấn đưa khăn giấy tôi lau miệng.

“Sao lại sướng?”

“Lâu lắm rồi mới được ăn cay. Phê thật sự.”

“Trước đó sao không ăn?”

“Bạn trai cũ không thích.”

Đúng vậy – Trần Yến Hoài không thích ăn cay, nên tôi cũng nhịn theo.

Miệng đã nhạt nhẽo một năm, nay ăn lại, xúc động suýt khóc.

Chu Tuấn lại mang bộ dạng bình thản như thường lệ:

“Chị Du, em nghĩ… gu chọn người yêu của chị cần được cải thiện đó.”

Tôi gật đầu không chút do dự:

“Chị cũng thấy vậy.”

“Đi, ăn xong rồi, dẫn chị đi dạo.”

Tôi dẫn cậu ấy phố thương mại náo nhiệt phía sau trường.

Tầm bảy giờ tối, người đông như trẩy hội.

sạp chơi bắn bóng, tôi nhìn mà ngứa ngáy chân, muốn chơi thử.

Chỉ tiếc hôm nay mặc váy ngắn, vận động bất tiện.

Chu Tuấn đoán ra ý đồ, chỉ vào tiệm quần áo cạnh:

“Đi thôi, mua đồ mới.”

Ôi chao, đúng là rất hiểu người ta!

Trần Yến Hoài thích con mặc váy, nên yêu anh ta, tủ đồ của tôi toàn kiểu tiểu thư điệu đà.

Đi học thì còn tạm, chứ lúc vận động thì thật sự cực kỳ bất tiện.

Tôi chọn một set áo hai dây với quần cargo, gọn gàng mát mẻ.

ra, Chu Tuấn nhướng mày:

“Ừm… chị Du mặc kiểu này nhìn tự nhiều.”

Cậu nhóc này nói chuyện thật – sau này nhất định sẽ có bạn cực phẩm.

Tôi vỗ vai cậu ta như bà chị đầy tự hào:

“Đi nào, chị dắt em đi thắng gấu bông!”

quầy bắn bóng, tôi lao vào như vũ bão, 【pằng☆pằng】 phát liền…

Ờ thì… tôi quá tự tin, không trúng phát nào.

Chu Tuấn đứng sau bụm miệng :

là để em thử?”

Quê muốn độn thổ.

Tôi lặng lẽ đẩy khẩu súng sang cậu ta.

ngờ Chu Tuấn không nhận lấy mà lại kéo ghế ngồi sau lưng tôi.

cậu ấy vòng qua, ôm trọn người tôi từ phía sau, nâng khẩu súng lên.

nóng phả tai, mùi hương nhài nhè nhẹ phảng phất nơi đầu mũi.

Tôi nghe cậu ấy trầm giọng nói sát tai:

“Dùng khẩu này, ngắm đúng tâm màu đỏ, rồi bấm cò…”

Pằng! – bóng vỡ.

Sau lưng là tiếng trầm khẽ, bao quanh bởi mùi hormone nồng nàn.

Tôi liếm nhẹ má trong, khoé môi không nhịn được cong lên.

nhận vòng mạnh mẽ nửa ôm nửa giữ, bao bọc tôi trong – vui đến mức tim cũng ấm áp theo.

Chu Tuấn bắn rất cừ, một trúng liền mười hai quả, đổi được một con gấu bông khổng lồ.

Lúc ông chủ tiệm đưa món quà ra, tôi bỗng nghe thấy giọng nói nũng nịu của đó vang lên:

“Á! Con gấu đó đáng yêu quá đi mất~ Yến Hoài, em cũng muốn!”

Ngẩng đầu lên – liền bắt gặp Thư Nhiễm và Trần Yến Hoài, đang đứng sóng đôi không xa.

5

Sắc mặt Trần Yến Hoài đen sì như đáy nồi, sải định kéo tôi lại.

“Em làm gì ở đây?”

Tôi nghiêng người tránh đi:

“Dẫn bạn đi dạo.”

“Dẫn cái con khỉ! Em đi dạo với trai, coi anh chết rồi à?”

Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt đang vặn vẹo vì tức giận của anh ta, bĩu môi ra hiệu về phía Thư Nhiễm:

“Bồ của anh đang đứng đó kìa, đừng có làm trò điên.”

“Em có gan cũng không to bằng Trần thiếu anh, ngang dắt tiểu tam dưới ký túc xá con tìm vui.”

Câu đó như thể đâm trúng phổi đó, khiến Thư Nhiễm vội ra:

chửi là tiểu tam?”

lên tiếng thì tôi chửi người đó.”

“Đồ xấu xí ghê tởm, bà già điên! nghĩ là thứ gì vậy hả?”

ta tức đến trừng lớn đôi mắt, thở dồn dập.

Ánh mắt xoay chuyển, rồi đột nở nụ mỉa.

“Ha, đúng rồi. Nhìn thế kia, bảo sao Trần thiếu chán ngán, muốn đá mà còn sợ bị đeo bám. Chỉ có thể lén tránh mặt.”

“Là con với nhau, tôi còn thấy phát ngấy thay. là chia luôn đi, giữ lại chút sĩ diện .”

Ban đầu tôi chỉ thấy giận, đến nghe Thư Nhiễm lấy ngoại hình ra chế giễu tôi – tôi bỗng chết lặng.

Tôi không bao giờ nghĩ rằng… Trần Yến Hoài sẽ cùng người con khác chê bai vẻ ngoài của tôi.

Tụi tôi quen nhau từ năm lớp 10, đó anh dù là công tử nhà giàu, có ham chơi nghịch ngợm, ít ra là người có nhân cách.

Nếu không, tôi cũng đã chẳng dần dần yêu anh qua từng ngày tháng nhau.

Trần Yến Hoài – rốt cuộc là từ bao giờ anh biến chất đến thế?

Tôi nhìn anh chằm chằm, cứ như nhìn một người hoàn toàn xa lạ.

Anh ta chột dạ đầu đi, vẫn không nhịn được liếc trộm tôi.

Im lặng giây, rồi bực bội quát lên:

“Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó. Là em cắm sừng anh trước đấy chứ!”

Tôi đáp lại thản :

“Ừ, rồi sao?”

Anh muốn chia ?

Tôi chiều theo ý anh.

tôi một lý do chính đáng để dứt khoát – kết thúc đoạn tình này rõ ràng.

Trần Yến Hoài không trả lời.

Anh ta… tránh né.

Chỉ ném lại một câu:

“Em về suy nghĩ lại đi.”

Rồi kéo Thư Nhiễm bỏ đi trong dáng vẻ luống cuống.

Tùy chỉnh
Danh sách chương