Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
“Đi dự tiệc mà ăn mặc nhạt nhẽo thế này, tôi không muốn để người khác biết bạn gái tôi lại xấu như vậy.”
【Tôi, Cố Dã】“Nghe nói dạo trước, tập đoàn nhà họ Lục còn gặp khủng hoảng tài chính. Lúc này giải pháp hợp lý nhất chắc là liên hôn. Nhưng với gia thế nhà Giang Nhu… e là còn chưa đủ tầm.”
“Cô ta có thể nhận đại một ông bố giàu có mà, thế là có thể gả vào nhà họ Lục rồi chứ gì.”
“Câu này mà Lục thiếu nghe thấy thì tiếc lắm đấy. Dù gì nhìn cái cách hai người họ dính nhau thế kia, mùi vị của Giang Nhu chắc Lục thiếu cũng đã nếm qua rồi.”
“Ha ha ha, mấy người nghĩ gì thế? Lục Xuyên chẳng qua chỉ đang chơi bời thôi, làm gì có chuyện cưới thật? Đầu óc có vấn đề à?”
Mặt Giang Nhu tái xanh rồi lại trắng bệch trước những lời bàn tán xung quanh. Cô ta dè dặt nhìn về phía Lục Xuyên:
“Lục thiếu…”
Nhưng Lục Xuyên chẳng buồn để ý đến cô ta, ánh mắt chỉ dán chặt vào tôi — còn tôi thì cũng nhìn thẳng lại không né tránh.
Lục Xuyên mở miệng:
“Bạch Lê, lý do em chọn Cố Dã là gì? Vì anh ta có tiền có thế à?”
Tôi liếc anh ta một cái, giọng lạnh tanh:
“Vậy lý do Lục thiếu chọn Giang Nhu là gì? Vì ham của lạ à?”
“Đủ rồi.” – Một giọng nói dịu dàng vang lên. Mọi ánh mắt đều dồn về phía người vừa cất tiếng — mẹ của Lục Xuyên.
“Làm mất mặt mọi người rồi.” – Bà nhìn Lục Xuyên, lạnh nhạt nói –
“Lục Xuyên, con giải thích đi, rốt cuộc giữa con và cô Giang là quan hệ gì?”
Lục Xuyên nhìn mẹ mình, còn Giang Nhu thì hoảng loạn không kém, tay vẫn bám chặt lấy cánh tay Lục Xuyên.
Lục Xuyên vung tay gạt cô ta ra, hoàn toàn không để tâm đến vẻ mặt khó coi của cô ta lúc này:
“Giang Nhu chỉ là một nhân viên trong công ty thôi. Vừa hay thiếu người đi cùng nên tôi dẫn cô ta theo.”
Câu này có bao nhiêu người tin thì tôi không rõ, nhưng giờ tôi cũng chẳng còn quan tâm nữa.
Tối hôm đó, sau khi tiệc kết thúc, Cố Dã đưa tôi ra khu vườn phía sau sảnh.
Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy dịu dàng:
“Bạch Lê, em còn nhớ chuyện anh nói sáng nay không?”
Tôi khẽ gật đầu: “Vâng, em nhớ.”
Cố Dã nắm lấy tay tôi, quỳ một chân xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương:
“Bạch Lê, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Tôi cúi đầu nhìn anh. Từ đầu đến giờ, anh đã giúp tôi nhiều như vậy, bao lần đứng ra bảo vệ tôi… Làm sao tôi có thể không cảm động, không rung động được?
Mắt tôi đỏ hoe, khẽ gật đầu mạnh mẽ:
“Vâng, em đồng ý.”