Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi và Cố Hàn Dương là một cặp đôi oan gia nổi tiếng trong giới.
Sau mười năm d.ày v.ò, cuối chúng tôi cũng quyết định buông tha nhau.
Vậy mà ngày tiên về nước, để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân, anh ta đã nhẫn tâm đ.ậ.p n.á.t của tôi.
Tôi cũng ngán mà x.é toạc miệng anh ta ra.
“Chậc, đ.ậ.p của cô đúng là sướng tay thật. Cô muốn bồi thường gì cứ nói, nhiêu cũng được.”
Một người sắp từ giã cõi đời như tôi thì thể yêu cầu điều gì ?
buổi tái khám cuối , tôi biết quỹ thời gian của mình đã cạn.
Một người mẹ cô con gái điều trị ở tôi với mắt thương hại.
“Cô gái đó đáng thương thật, vậy mà cuối đời lại ai nhặt x/á/c.”
Ngồi giữa hành lang b/ệ/nh viện lạnh lẽo, tôi run rẩy bấm dãy số đã nằm trong danh bạ suốt mười năm.
“Nếu thật sự muốn bồi thường, vậy thì… giúp tôi nhặt x/á/c đi.”
1.
Đêm mưa, r/ượ/u vắng khách.
Tivi phát tin tức Cố Hàn Dương trở về nước.
Khi tôi định đóng cửa, một cô gái bước vào.
Cô gấp chiếc ô lại, mắt háo hức vào những chai r/ượ/u kệ: “Tất cả những loại , tôi lấy hết.”
Theo sau cô là , bạn thân của Cố Hàn Dương.
Anh ta sững người khi tôi.
“Hay… hay là chúng ta qua khác nhé?”
“Trước em từng mua r/ượ/u ở anh Hàn Dương, anh đặc biệt thích loại .”
Nói rồi, cô gái quay sang tôi: “Chị chủ, hôm nay tôi trọn nhé. Lát nữa mang mấy loại r/ượ/u tôi.”
Tôi “ừ” một tiếng, bàn tay xúc đ.á khẽ run .
phải vì lo lắng, cũng phải vì mong chờ.
Mà là vì căn b/ệ/nh của tôi, đã vô phương c.ứ.u chữa.
“ , anh giúp em thắp nến đi, lát nữa anh Hàn Dương chắc chắn sẽ rất vui.”
đáp lời.
Anh ta biết quá rõ, cần tôi, Cố Hàn Dương sẽ giờ vui nổi.
màn hình tivi, Cố Hàn Dương nhếch mép cười khẩy trước ống kính.
“Chắc cô ta cũng xem tin tức. Tôi cũng rất mong chờ được ‘tái ngộ’ với cô ta .”
Ở góc máy , vết s.ẹ.o x/ươ/ng mày của Cố Hàn Dương trông vô rõ nét.
Đó là vết s.ẹ.o do tôi dùng d.a.o ph.ay ch.ém.
Cũng vì lý do gì cả, là hôm đó tâm trạng tốt, nên ch.ém thôi.
vết s.ẹ.o dữ tợn mu bàn tay tôi là do anh ta dùng tay x.é rách, vết thương nhiễm trùng hết lần lần khác mới để lại.
…
“Vậy lát nữa anh định đi đâu? anh ôm hoa hồng, là đi gặp bạn gái sao?”
Anh ta khựng lại một giây: “Là vị thê.”
Cô gái tỉ mỉ trang trí khung cảnh, nghe tiếng tivi liền quay .
“ , anh đã giờ gặp mối tình mười năm của anh chưa?”
Tôi cúi , lắc bình pha chế, nhưng trong khóe mắt vẫn được của hướng về phía mình.
“Hàn Dương!”
Cô gái vội vã chạy ra ngoài, quên cả mang ô.
“Chi Chi.”
Cố Hàn Dương nghiêng ô che cô.
Cô nhón chân, đặt một nụ đầy kích động và mong chờ khóe môi anh.
Cố Hàn Dương rõ ràng đã né người ra sau trong khoảnh khắc.
Và rồi, mắt của tôi và anh ta chạm nhau qua tấm kính cửa sổ loang lổ những vệt nước mưa.
Cô gái định quay theo hướng mắt anh, nhưng đã bị anh nâng cằm , đặt xuống một nụ sâu.
Tôi thu tầm mắt lại, thả lá bạc hà vào ly r/ượ/u.
đã bước quầy bar.
Anh ta ngập ngừng hồi lâu rồi mới tiếng.
“Xin cô đừng làm khó cậu nữa.”
Suy nghĩ một lát, anh ta lại nói thêm.
“Cô bé xinh đẹp lắm, phải ? Trông vài phần giống cô lúc , năm nay mới mười chín tuổi thôi.”
Tôi gật , chút mơ hồ.
“Đúng là rất xinh đẹp.”
Hai bóng người bước vào , Cố Hàn Dương gấp chiếc ô màu đen lại.
“Hai người … khen vị thê của tôi đấy à?”
Nói xong, mắt xa cách đã lâu dừng lại người tôi.