Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Ngay tôi dẫn cháu trai đi vào, mọi người đều quay đầu nhìn lại:
"Lương Tích, con của cậu đã lớn rồi sao? Nhìn đáng yêu thật đấy."
Đó là một bạn cùng tôi.
phút trước, tôi đứng ngoài cửa còn nghe bọn họ đang nói xấu bàn luận về tôi trong này:
“ năm nay không thấy mặt mũi Lương Tích đâu, chắc là sống cũng không ra cái gì nên không dám ."
giờ ta lại còn vừa véo, vừa bóp mặt Lương Tử Lộ.
Tôi cười rồi gạt bàn tay thô bạo của ta ra.
"Ừ, gen tốt thì phải sớm truyền cho con cái mới phải. Cậu chưa có con phải không? Tớ có quen một bác sĩ khoa hiếm muộn, hay ngày mai tớ giới thiệu cho cậu nhé?"
Nụ cười của ta cứng lại:
"Không có, là vợ chồng tớ bận rộn công việc, chưa vội sinh con."
Tôi lắc đầu: “Cậu phải nhanh lên mới , cũng sắp 30 rồi, muộn thêm năm nữa, cậu đi đón con, khéo người ta lại tưởng là bà nó đấy.”
Ngay sau đó, một bạn học khác cũng đứng dậy.
"Không ngờ hoa khôi của trường ta lại kết hôn sớm như . Chồng cậu đâu, nghề gì? Chẳng lẽ cứ mặc kệ cậu tự sinh tự nuôi thế này sao?"
Tôi thừa cái tính ta, tôi cũng câu tiếp theo mà ta châm chọc tôi như thế nào.
"Con cái thì tất nhiên phải tự mình chăm sóc, giao cho bảo mẫu thì sao có thể yên tâm? Nghe nói cậu tốt xong thì công ty ngoài, chắc là lương 1 năm cũng trăm vạn rồi ha?”
ta còn tưởng tôi đang khen nên ngại ngùng lắc đầu "Lương trăm vạn thì không có, một tháng chắc cũng vạn đấy."
“Một tháng có vạn thôi hả?” Tôi bày ra vẻ mặt vừa kiềm chế vừa nhẫn nhịn “ cậu kết hôn rồi à?”
"Không."
"Ôi ôi, và gia đình đều quan trọng như nhau. giờ cậu không ổn, gia đình cũng không viên mãn, tớ đúng là lo lắng cho cậu lắm ấy."
"Cậu…" Bạn học đã giận mức đỏ cả mặt.
trưởng vội chạy tới hòa giải: "Lương đại mỹ trước đây là tình nhân trong mộng của nhiều bạn nam, vừa xinh đẹp, thành tích lại cao. Cậu kết hôn sớm , giờ đi đâu?"
Tôi khéo léo vén lọn tóc tai.
"Tất nhiên là tớ không còn nữa. Một người đàn ông có năng lực thì không cần vợ phải lăn lộn nuôi gia đình. Nghe nói trưởng tốt xong thì thi vào công chức, ít nhất cũng phải lên phó khoa rồi ha."
trưởng lắp bắp "Cũng… chưa, tớ đang tranh thủ."
"Không thể nào? sau này còn có cơ hội thăng chức không?"
trưởng ngại ngùng chỉnh lại kính.
"Cơ hội nhất định có…"
Nói chuyện một hồi, cuối cùng không còn ai nói xấu hay trỏ gì tôi giống như nãy nữa.
"Ôi, còn đứng đó gì, mau ngồi xuống đi, tớ chỗ cho cậu rồi."
Tôi thấy chỗ đó còn 2 ghế trống, một chỗ là ghế của tôi.
Tôi thuận miệng hỏi: “Còn ai không tới nữa hả?”
Không là ai trả lời "Quý Cẩn nói vài phút nữa ."
Tôi liền bảo Lương Tử Lộ ngồi ghế còn lại.
Một giây sau, Quý Cẩn đẩy cửa bước vào.
"Xin lỗi, tớ muộn."
(Đoạn đầu là do chính nghe người kia nói xấu mình trước nên mới nói lại, không phải cố tình gây đâu =))))
2
Mọi người đồng loạt nhìn qua, ngay cả tôi cũng .
So những nam sinh bụng bia kia, Quý Cẩn so ngày xưa thật là không thay đổi chút nào.
Một thân tây trang đắt tiền xa xỉ.
Nếu tôi không nghe tin Quý Cẩn , tôi cũng không tham dự buổi họp hôm nay.
Một người khác đã đặt thêm một chiếc ghế nữa chỗ trống cạnh tôi.
Quý Cẩn lơ đãng nhìn tôi một lúc rồi ngồi xuống ngay cạnh.
Chủ đề của cả chuyển sang Quý Cẩn.
Tôi nghe Quý Cẩn thoải mái trả lời câu hỏi của mọi người, nhìn anh giờ sống rất tốt, không khỏi có chút chạnh lòng.
Tôi chọc vào Lương Tử Lộ đang ngọ nguậy cạnh.
Nó vào một món ăn bàn đối diện "Mẹ, con muốn ăn cái kia."
Người cạnh nhìn tôi ánh mắt như thiêu như đốt.
Tôi như không phát hiện, bèn bưng bát của Lương Tử Lộ lên "Nào, mẹ gắp cho con."
Đũa vừa gắp tới thì món ăn đã chuyển đi rồi.
Tôi quay đầu nhìn Quý Cẩn "Anh không cho gắp là có ý gì?"
Quý Cẩn cau mày "Vừa rồi nó gọi em là gì?"
Lương Tử Lộ nghiêng đầu: "Chú, đây là mẹ cháu!"
Bầu không khí đang sôi nổi thì trở nên kỳ lạ:
"Quý Cẩn, cậu không sao? Lương Tích đã kết hôn rồi, con cái cũng đã lớn chừng này."
"Lúc đầu tôi còn tưởng 2 cậu kết hôn… chậc chậc… thật đáng tiếc."
"Ừ, nếu không phải lúc đó chia tay, có đứa nhỏ còn lớn hơn thế này nữa."
Không một ai ý, sắc mặt Quý Cẩn càng ngày càng đen, bàn tay cũng nắm lại thành nắm đấm.
Chiếc cốc trong tay Quý Cẩn bị vỡ, m.áu chảy ra kẽ ngón tay.
"Xin lỗi, tôi đi sinh một chút."
Ngay Quý Cẩn rời đi, những người khác quay lại nhìn tôi.
"Chẳng lẽ Quý Cẩn còn thích Lương Tích?"
3
Lời này nói ra thì ai mà tin nổi.
Năm đó là Quý Cẩn theo đuổi tôi, còn tôi thì bỏ rơi anh ấy.
vừa tốt đại học, Quý Cẩn đã huy động vốn đầu tư khắp nơi bắt đầu khởi .
Tôi nhìn thấy anh như thì rất đau lòng. Tôi năn nỉ bố tôi đầu tư cho anh 500 vạn.
tôi tìm Quý Cẩn thì anh lại một mực chối.
Vì lòng tự trọng kiêu ngạo của mình, Quý Cẩn thà ra ngoài cực khổ tìm nguồn tiền còn hơn là nhận trợ giúp tôi.
Lúc đó tôi còn rất nhạy cảm, cảm thấy tấm lòng của tôi không bằng của anh, cũng không đủ anh bỏ cái tôi của mình xuống.
tôi bất đồng quan điểm rồi cãi nhau một trận rất to, cuối cùng là đường ai nấy bước.
Sau đó tôi cũng hối hận vì đã cãi nhau anh. lúc chia tay ồn ào như thế, Quý Cẩn cũng không lần nào liên lạc tôi, tôi cứ như mà bỏ lỡ nhau tận giờ.
Một đôi tay nhỏ vẫy vẫy trước mặt tôi, tôi bình tĩnh lại thì thấy Lương Tử Lộ đang sốt ruột nhìn tôi.
"Cháu muốn đi sinh."
Tôi bế nó lên và nói: “Nào, mẹ dẫn con đi sinh”.
nơi rồi thì lại gặp chút khó khăn
"Cháu còn nhỏ tuổi, hay là đi qua nhà sinh dì?"
Lương Tử Lộ cố chấp giữ cửa không chịu đi vào "Cháu không còn nhỏ nữa, cháu là đàn ông, cháu vào nhà sinh nam."
"Lông tóc còn chưa mọc đủ, ai dám cháu vào đó một mình."
"Không, nhà sinh nam!"
Đúng lúc tôi định xắn tay áo kéo nó đi thì có bóng người xuất hiện.
Tôi nghĩ ra một ý tưởng.
"Quý Cẩn, anh giúp tôi một chút, anh dẫn con trai tôi vào giải quyết không?"
Quý Cẩn thờ ơ nhìn tôi rồi khịt mũi nhẹ.
"Cũng có phải con tôi đâu, liên quan gì tôi?"
mà… đứa trẻ là con ai thì có gì quan trọng?
Anh còn bày ra bộ mặt khó chịu đó gì?
Tôi nhìn Lương Tử Lộ đang chụm chân đứng trên mặt đất, cuối cùng tôi bế thằng nhỏ lao thẳng vào nhà sinh nam.
Một cánh tay dừng lại trước mặt tôi, Quý Cẩn nhìn tôi vẻ nghi ngờ.
"Lương Tích, em muốn vào phòng sinh nam sao?"
"Sao lại không? Anh đừng cản đường tôi, nó tè dầm ra đây giờ!"
Lời vừa dứt, Quý Cẩn đã xách cổ thằng nhỏ trong tay tôi lên.
"Tôi đưa nó vào!"
4
Tôi ngoài cứ đi đi lại lại, thấp thỏm không yên.
Tôi mơ hồ nghe giọng nói của một lớn và một nhỏ, xa quá, không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Tôi sợ Lương Tử Lộ lỡ miệng nói ra chuyện gì đó.
vài phút sau, Quý Cẩn bế Lương Tử Lộ bước ra ngoài.
Người đàn ông cao 1,8m đang cẩn thận bế đứa trẻ, một tay đỡ lấy lưng tránh cho nó bị ngã.
Thái độ thay đổi 180 độ so vừa rồi, ai không còn tưởng anh đang ôm con ruột của mình nữa đấy.
Tôi đoán là do Lương Tử Lộ dễ thương nên người ta không chối thằng nhỏ .
Lương Tử Lộ kích động đá chân: "Oa, cao quá."