Kỳ nghỉ Quốc khánh năm đó, tôi bị bạn trai nài nỉ mãi mới chịu theo anh ta tham gia một tour du lịch giá rẻ.
Máy bay vừa hạ cánh, hướng dẫn viên dẫn đoàn lại chính là “chị em thân thiết” của anh ta.
Cô ta chẳng nói chẳng rằng, lập tức khoác lên cổ tôi một vòng hoa sặc sỡ.
Tôi bị dị ứng phấn hoa nặng, cổ họng nghẹn lại, hơi thở gấp gáp.
Tôi cố gắng lục túi lấy thuốc, nhưng anh ta lại giật phắt lấy túi của tôi:
“Đừng phá không khí, chịu khó tí là hết ngay ấy mà.”
Cô “chị em” kia lại tiện tay nhấc lên một cái hộp gỗ, giọng điệu giả vờ thiện lương:
“Chắc là nghiệp chướng nhiều quá, tà khí bám thân rồi. Trùng hợp thật, ở đây có chuỗi xá-lợi của cao tăng, tám mươi tám vạn thôi, mang về trấn trạch giải nạn. Coi như tôi cứu cô một mạng.”
“Đừng lề mề nữa, mất mạng rồi thì tiền còn nghĩa lý gì?”
Lúc ấy tôi mới bừng tỉnh — cái vòng hoa này căn bản là cái bẫy được sắp đặt từ đầu.
Tôi dồn hết chút sức tàn, chỉ tay về phía họ, khàn giọng nói:
“Các người… định giết tôi cướp tiền!”
Bạn trai tôi lập tức hất tay tôi ra, giận dữ quát:
“Câm miệng! Ở đây tặng vòng hoa là nghi lễ tôn trọng bậc nhất, cô đừng có lòng dạ hẹp hòi mà nghĩ xấu người ta!”
Tôi biết cãi cũng vô ích. Cố gắng rút chiếc vòng ngọc lục bảo trên tay, gắng sức kêu lên:
“Ai giúp tôi lấy lại thuốc, cái vòng này thuộc về người đó!”
Anh ta — Triệu Chí Viễn — đảo mắt nhìn quanh đám du khách đang lộ rõ vẻ do dự, rồi hung hăng giật lấy chiếc vòng, ném mạnh xuống đất:
“Lâm Thanh Âm, cô điên rồi à? Nếu không phải Tư Tư nể tình cô, cô nghĩ ai rảnh mà dắt đoàn này?”
“Khu vực Đông Nam Á là do tôi phụ trách! Nếu chuyện này ầm lên, cô chịu nổi hậu quả sao? Cô cố tình chống lại tôi phải không?”
“Đừng dùng thứ đồ rác rưởi này dụ dỗ người khác! Ai biết được nó có phải đồ giả mua ở vỉa hè không?”
Tôi nén cơn ngạt thở, vẫn bật cười khàn khàn:
“Đúng là… trong tủ đồ nhà tôi… nó cũng chỉ là món tầm thường thôi…”
“Nhưng để mua mười mạng hèn như anh… thì vẫn dư sức.”