Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Giờ mấy clip ngắn suốt ngày tuyên truyền nuôi thú cưng như con cái. Bạn gái cũ của anh… biết đâu sau này còn vì chó mà không chịu sinh con nữa ấy chứ.”
【Ủa gì vậy má, tư tưởng Thanh triều à? Bọn tôi không sinh con là vì đau, vì không nuôi nổi, chứ không phải vì chó nhé?!】
【Nữ chính ghét chó vậy, trước đó giành Khang Lạc làm gì?!】
【Ghen tị chứ còn gì! Chính cô ta từng nói lúc nhỏ muốn có chó dẫn đường, gia đình không cho, còn bảo là cô ta không xứng có.
Nên mới giật Khang Lạc — bản thân không có được, người khác cũng đừng hòng!】
【Tui đã nghi rồi, cô ta cố tình đứng giữa đường để Khang Lạc bị xe đâm.
Tâm lý của cô ta từ lâu đã vặn vẹo méo mó rồi.】
“Hừ.”
Tống Mục Dương cười khẩy:
“Cho nên trước đây, anh từng nghĩ đến việc xử lý con chó đó.”
“Mỗi lần cho nó ăn vặt, anh đều thử nhét cho nó ít socola.”
Tim tôi thắt lại — “Thịch!”
Ngay lập tức, đạn mạc nổ tung với loạt câu chửi:
【Đồ ngu ngốc!】
【Cầm thú! Không phải người!】
【Đúng là súc sinh khoác áo bác sĩ!】
Cả người tôi run lên vì phẫn nộ, máu nóng bốc thẳng lên đầu.
Nhưng đồng thời, lại vô cùng biết ơn — may mà từ khi Khang Lạc còn bé, tôi đã dạy nó không được ăn bất cứ thứ gì chó không được ăn.
“Đáng tiếc, con chó đó quá khôn — không ăn. Anh cũng không tiện ép nó.”
Tống Mục Dương nói ra câu đó một cách thản nhiên như kể chuyện sáng ăn gì.
Giọng Tống Mục Dương bắt đầu trở nên lạnh lùng, cay độc:
“Biết trước có ngày hôm nay, lúc đó tôi đã nhét thẳng socola vào miệng nó rồi!”
Quả nhiên!
Khang Lạc không ăn!
Lúc này tôi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng sắp tức đến phát điên.
Đạn mạc nói đúng:
Nam nữ chính có thể có khiếm khuyết về tính cách, nhưng không thể “xấu xa đến tận cốt tủy”!
Cái gọi là “cứu rỗi” không nên trở thành cái cớ cho một mối quan hệ đê tiện, dối trá.
Tống Mục Dương và Hứa Nhược Nhược — không xứng làm nam nữ chính.
Lúc này, điện thoại của Tống Mục Dương đổ chuông.
Hắn nghe máy xong thì sắc mặt lập tức biến đổi:
“Cái gì?! Không… không phải đâu, trưởng khoa! Chuyện này em có thể giải thích!!”
“Là em… là bạn gái cũ của em… nhất định là cô ta làm! Cô ta… cô ta gài bẫy em!!”
“Trưởng khoa, thầy nhất định phải tin em…”
Chưa kịp nói hết, đầu dây bên kia đã dập máy.
Tống Mục Dương đứng như hóa đá, mất hồn mất vía, tức đến mức hít thở dồn dập.
“Quan Thi Nhi!!!”
“Con tiện nhân này! Dám tố cáo tao!!!”
Hắn quay người vội vã lao ra cửa:
“Không được! Phải đi tìm ba tôi! Ông ấy có cách! Tôi không thể mất công việc này được!!”
Hứa Nhược Nhược hoảng hốt níu lấy tay áo Tống Mục Dương:
“Nhưng… nhưng mà em không nhìn thấy gì cả…
Em… em ở lại đây một mình… sẽ sợ lắm…”
“Mục Dương… em xin anh, đừng bỏ rơi em…”
Nếu là lúc bình thường, Tống Mục Dương chắc chắn sẽ ôn tồn vỗ về cô ta, nói mấy lời dịu dàng để lấy lòng.
Nhưng giờ là chuyện liên quan đến tương lai sự nghiệp — hắn còn tâm trạng đâu mà nói lời âu yếm.
Chỉ qua loa vỗ vỗ lên vai Hứa Nhược Nhược, hời hợt nói:
“Anh đi rồi về ngay, em ở yên đây, đói thì đặt đồ ăn ngoài.”
Nói xong, hắn không buồn quay đầu lại, lập tức sập cửa bỏ đi.
Hứa Nhược Nhược giận dỗi giậm mạnh một cái, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc trở nên vặn vẹo vì tức tối.
Ngay sau đó, Hứa Nhược Nhược dường như lại chợt nhớ ra — giờ cô ta chính là “nữ chủ nhân” của căn nhà này.
Vẻ mặt lập tức chuyển sang vui vẻ rạng rỡ, còn ngân nga hát khẽ vài câu, lần mò đến một cái ghế con, ngồi xuống đầy thảnh thơi.
Sau đó cô ta bắt đầu mua sắm online bằng thẻ của Tống Mục Dương một cách không chút kiêng nể.
【Ối trời ơi, dám mua thật kìa — ghế sofa 100k, tủ lạnh 50k, máy giặt – sấy cao cấp hơn 100k…
Mấy món linh tinh này gộp lại chắc cũng không dưới 300-400 triệu rồi á?!】
【Tống Mục Dương mới làm có hai năm rưỡi?
Tổng lương cả thời gian đó chắc được bao nhiêu đâu?!】
Tôi cười lạnh:
“Ai bảo hắn thích làm màu, nhận nhà là của hắn, còn dám bảo Hứa Nhược Nhược muốn tiêu gì thì tiêu.”
Đạn mạc cũng cười vang:
【Haha ~ Trong nguyên tác, Tống Mục Dương không bị tố cáo, sự nghiệp lên như diều gặp gió nhờ bố hắn.
Hứa Nhược Nhược tiêu tiền như nước lại còn được coi là ngọt ngào, tình yêu thăng cấp nữa cơ!】
【Giờ thì hay rồi — bị bố chửi te tua, cho dù không bị đuổi, cũng khó mà được thăng chức!】
Tôi lập tức nhớ lại lời đạn mạc, đúng là chỉ một bức thư tố cáo e là chưa đủ để khiến Tống Mục Dương mất việc.
Dù sao hắn cũng là con ông cháu cha, được bố chạy cửa đưa vào bệnh viện.
Tôi phải tìm cách khác mới được.
“Các bạn, giúp tôi trông Khang Lạc một chút nhé, tôi đi xử lý việc — lát về ngay!”
9.
Tất nhiên là tôi đến tìm Hứa Nhược Nhược.
Bởi vì dù Tống Mục Dương có bị đuổi hay không, thì hắn cũng đã biết người tố cáo là tôi. Tiếp theo nhất định sẽ phát điên mà tìm cách trả thù.
Khả năng cao nhất là hắn sẽ kích động dư luận, tấn công vào phòng khám thú y của tôi, khiến tôi không thể tiếp tục kinh doanh.
Tôi phải chuẩn bị trước, thu thập bằng chứng, chiếm lấy lợi thế đạo đức tuyệt đối.
Tống Mục Dương vốn rất bừa bãi trong chuyện sinh hoạt, ngay cả đổi mật mã cửa nhà cũng không biết làm.
Cộng thêm việc bị đả kích liên tiếp khiến hắn rối loạn, chắc chắn không kịp bận tâm mấy chi tiết này.
Cho nên tôi dễ dàng mở được cửa căn hộ thuê.
Hứa Nhược Nhược nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng Tống Mục Dương đã về, liền cất giọng ngọt ngào:
“Anh yêu! anh về rồi à? Công việc giải quyết ổn chưa?”
Tôi hừ lạnh:
“Anh yêu? Đúng là chuyển tiếp không một giây ngắt đoạn.
Vừa chia tay tôi xong, đã dính lấy nhau như sam rồi cơ đấy?”
“Quan Thi Nhi?!”
Hứa Nhược Nhược lập tức đổi giọng sắc bén, ôm lấy tay, vẻ mặt ngạo nghễ đầy kiêu căng của kẻ chiến thắng:
“Cô đến làm gì? Đây là nhà của tôi và bạn trai tôi.”
“Cô không có quyền vào đây!”
Hứa Nhược Nhược gào lên.
Tôi nhún vai, bình tĩnh đáp:
“Anh ta không nói với cô à? Căn nhà này là tôi đứng tên thuê đấy.”
“Xem ra trước khi làm tiểu tam, cô chẳng điều tra kỹ càng gì cả.”
“Có cần tôi lấy hợp đồng thuê nhà ra xem không? Tôi gọi bảo vệ đuổi cô ra bất cứ lúc nào đấy.”
“Cái gì…” —
Vừa nghe đến chuyện nhà là thuê, sắc mặt Hứa Nhược Nhược lập tức tái đi.
Nhưng với cái lòng tự tôn căng đầy đó, cô ta không cho phép bản thân tỏ ra yếu thế trước mặt tôi.
“Vậy à?
Thế thì cô đúng là người tốt nhất trần đời rồi đấy, bỏ tiền thuê nhà cho tôi với bạn trai tôi ở.
Chắc trên đời không có ai ngu hơn cô đâu nhỉ”
Cô ta bật cười mỉa mai, cố tỏ ra đắc thắng.
Cô ta dĩ nhiên không biết, tiền cọc và phí vi phạm hợp đồng đều là từ tài khoản bạn trai cô ta mà ra.
Mà tôi thì… không định cho cô ta biết. Tôi muốn nhìn cô ta càng trơ trẽn, càng lố bịch càng tốt.
Tôi bật cười lạnh lùng, ánh mắt đầy khinh miệt:
“Đồ rác rưởi chuyên đi trộm chó, tôi coi như bỏ tiền giải hạn. Thứ tôi đã vứt đi mà cô còn cúi đầu nhặt lấy, vậy mà còn dám đắc ý sao?”
Tôi đảo mắt nhìn quanh căn hộ:
“Căn nhà này trông cũng tầm thường thật đấy, Tống Mục Dương mà cũng để cô ở đây à?
Hồi trước anh ta còn chuẩn bị chuồng cho Khang Lạc tử tế hơn nhiều.”
“Hay là… trong mắt anh ta, cô còn không bằng một con chó?”
Câu nói này — chọc trúng tim đen.
Hứa Nhược Nhược lập tức nổi điên:
“Cô tưởng thật à?! Tưởng Mục Dương thích con chó chết tiệt của cô lắm hả?!
Cô nghĩ ai cũng giống cô, suốt ngày quỵ lụy dưới chân chó như nô lệ chó sao?!”
Trên gương mặt Hứa Nhược Nhược lúc này hiện lên nụ cười độc ác:
“Cô còn chưa biết nhỉ? Mục Dương ghét chó lắm, đặc biệt là con chó cô nuôi — mỗi lần thấy nó là anh ấy lại thấy buồn nôn.”
“Nhưng với tôi thì khác nhé! Tôi chỉ cần khóc một chút thôi, là anh ấy lập tức đem con chó đó về cho tôi rồi~”
Tôi giữ giọng thấp, lạnh lẽo:
“Tại sao cô nhất định phải giành bằng được con chó của tôi?
Cô có biết, nếu hôm nay tôi không đến kịp, Khang Lạc đã bị xe tông chết rồi không?!”