Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

có chút nghiến răng nghiến lợi nhưng rất nhanh đã không nhịn khôi phục vẻ tự cao tự .

“Nếu như không phải vì cô xuất hiện, tháng sau tôi và Kỳ Bạch đã kết hôn rồi.”

“Ồ, vậy ? Đáng tiếc thật.” Tôi nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhạt đáp .

Móng tay Lữ gần như bấu chặt vào lòng bàn tay nhưng trên vẫn giữ vẻ kiêu ngạo:

“Đào Mạn Mạn, bốn năm , chắc cô nghe không ít người nói tôi là gái của Kỳ Bạch rồi nhỉ?”

“Tôi và anh ấy quen biết nhau từ thời cấp ba, khi đó hai chúng tôi vừa gặp đã yêu, rất nhanh đã hẹn hò, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, bởi vì một người thân của Kỳ Bạch gặp tai nạn giao thông qua đời trên đường đi du lịch cùng chúng tôi.”

“Kỳ Bạch mất hết tâm tư yêu đương, vì sợ lỡ dở tôi nên mới chủ động chia tay tôi. Tôi không cam tâm, vì anh ấy, tôi từ bỏ cơ hội xuất ngoại du , chọn cùng một trường anh ấy. Cô cũng thấy rồi đấy, trong ví anh ấy có ảnh chung của chúng tôi. Anh ấy vẫn còn yêu tôi, ở để chọc tôi ghen thôi.”

“Anh ấy vẫn còn yêu tôi, ở để chọc tôi ghen thôi.”

Tôi bật : “ , hôm nay cô hẹn tôi để tuyên bố chủ quyền thôi sao?”

“Nếu đã như vậy, chẳng phải tôi không tiếp chiêu sẽ cô mất lắm sao?”

“Lục Kỳ Bạch là người thế , tôi rõ hơn cô. Anh ấy tuyệt đối sẽ không vì muốn chọc tức ai đó đi hẹn hò người gái khác. đúng rồi, quên nói cô, tôi và Lục Kỳ Bạch quen biết nhau từ lúc mới sinh , người anh ấy thích từ cuối có tôi.”

“Mặc dù ở giữa có một khoảng thời gian không gặp nhưng sau vào cùng một trường , anh ấy đã đuổi tôi quyết liệt. Chắc cô cũng nghe rồi nhỉ? Đường đường thần khoa máy tính đích thân xách hành lý giúp một đàn em,còn đích thân đàn piano đệm nhạc cho cô ấy trong buổi chào đón tân sinh viên.”

vặn vẹo, cực kỳ khó coi.

Tôi nhạo lên tiếng: “Cô tưởng mình ghê gớm lắm sao? , cô tự tin thái quá rồi đấy. Nhưng cũng nhờ lần cô tự cho mình đúng tình cảm giữa tôi và Lục Kỳ Bạch càng thêm thắm thiết. Tháng sau, có lẽ nên mời cô dự đám cưới của chúng tôi rồi.”

giận dữ, xách túi bỏ đi.

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, uống một ngụm cà phê lớn.

Trợn mắt nói lời bịa đặt quả thật không dễ dàng chút !

11

Sau lưng vang lên tiếng vỗ tay.

Tôi quay người nhìn , thấy một người đàn ông mặc âu phục xanh đậm đứng dậy, sải bước dài, rồi ngồi xuống trước tôi.

Tôi kinh ngạc: “Là anh… Diệp ?”

“Đào Mạn Mạn, lâu quá không gặp. Không ngờ lần tái ngộ , anh tận mắt chứng kiến cảnh em xé xác tình địch. Ngày càng bá đạo đấy nhé.” Diệp mỉm nhìn tôi, giọng nói ấm áp.

Tôi vừa định đáp thì nhìn thấy ngoài Lục Kỳ Bạch đang đẩy cửa bước vào.

Trong nảy ý nghĩ xấu xa, tôi cố tình nâng cao giọng: “Ngài Diệp, em rất hài lòng về anh đấy. Ngày mai đi đăng ký kết hôn luôn không?”

Lời vừa dứt, Lục Kỳ Bạch đã đứng ngay trước tôi.

“Bà xã, em nói là ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn sao? Vậy đi thôi, không cần chờ mai đâu, hôm nay luôn cũng , sổ hộ khẩu anh cũng mang đây rồi.”

[ – .]

Khóe miệng tôi giật giật, ngẩng trừng mắt nhìn anh ấy: “Lục Kỳ Bạch, anh không thể kịch bản ?”

“Khoan đã, sao anh ở đây? Không thấy em đang đi xem mắt ? Anh tới loạn cái gì vậy?” Tôi lạnh lùng nói.

Lục Kỳ Bạch cởi áo khoác, đặt sang một , chen vào ngồi cạnh tôi:

“Xem mắt? Bà xã, chẳng lẽ là do kỹ thuật của anh không tốt em không hài lòng? Không sao, tối nay chúng ta có thể tập luyện thêm.”

“Khụ khụ khụ.” Diệp cố tình ho nhẹ, rồi nhìn tôi: “Đào tiểu thư, chẳng phải em nói cô độc thân sao? Vị là…?”

Tôi nhếch môi : “Con trai của mẹ em, cũng chính là anh trai của em. Dạo gần đây bị cửa kẹp trúng , óc không tỉnh táo lắm, thường xuyên nói mấy câu linh tinh. Ngài Diệp, anh đừng để ý, chúng ta tiếp tục .”

óc không tỉnh táo?” Lục Kỳ Bạch nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không sợ anh ấy, ưỡn ngực, nhìn thẳng vào mắt anh ấy: “Sao , anh có ý kiến ?”

Lục Kỳ Bạch đẩy lưỡi lên má, bật khẽ: “Không có ý kiến, kẻ hèn dám có ý kiến bà xã nhân chứ?”

Xì. Tôi trừng mắt liếc xéo anh ấy một cái, chẳng còn tâm trạng hàn huyên người cũ Diệp nữa.

Tôi xách túi đứng dậy, nói Diệp : “Chúng ta liên lạc qua WeChat nhé.”

Nói xong, tôi xoay người rời đi.

Lục Kỳ Bạch nhướng mày, nhìn về phía người đàn ông đối diện:

“Tôi biết anh là người đuổi Mạn Mạn. lúc đó, sẽ gửi thiệp mời anh dự đám cưới của chúng tôi.”

Diệp : “…”

Hóa tôi là công cụ, thích thì lôi dùng, chán thì đá sang một .

12

Lục Kỳ Bạch đuổi , không nói một lời đã vác tôi lên vai.

tôi choáng váng, cảm giác cực kỳ khó chịu, vung tay đ.ấ.m mấy cái vào lưng anh ấy: “Lục Kỳ Bạch, đồ khốn nạn, mau thả em xuống!”

bãi đỗ xe, Lục Kỳ Bạch nhét tôi vào trong xe, rồi cũng nhanh chóng chui vào , khoá cửa xe .

Tôi tức giận phát điên, giơ chân đi giày cao gót đá vào ống quần anh ấy: “Lục Kỳ Bạch, anh bị thần kinh ?”

Lục Kỳ Bạch khẽ, giọng trầm thấp: “Đào Mạn Mạn, em đi xem mắt, coi như anh c.h.ế.t rồi sao?”

“Vậy còn anh? Anh quang chính cho tình địch ở nhờ nhà mình, coi em c.h.ế.t rồi chắc?”

gái của Lâm Hạo.” Lục Kỳ Bạch nói.

“Lâm Hạo là ai?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương