Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 4

Chương 4:

Một cái tát giòn tan giáng thẳng lên mặt Bùi Diên.

“Đừng chỉ là đ.á.n.h cô ta… mà anh phải đánh”

Không khí phòng lập tức đông cứng lại.

hai đối diện đều sững sờ.

Ban đầu tôi còn do dự, không biết nên tìm cơ hội nào xé rách lớp mặt nạ với Bùi Diên.

Tôi định giả vờ vượt qua , rồi phát hiện sự thật mà rời đi.

Tôi định khiến anh ta hối hận day dứt, rồi đắm chìm nỗi đau mất đi tình yêu đích thực.

Cảm giác khác đùa bỡn, tôi anh ta nếm thử.

Nhưng không ngờ Tô Linh lại chủ động đưa cơ hội nhanh như .

Đã thế, lúc tôi bước lên sân khấu rồi.

“Bùi Diên, tại sao anh lừa tôi?”

Khóe mắt tôi đẫm lệ, giọng run lên:

“Vừa rồi Tô Linh đã hết rồi! Anh căn bản đâu phải học sinh kém ! Anh giả vờ đáng thương, moi thời gian và sức lực của tôi, chỉ thực hiện cái nực cười đó của anh?!”

Giọng tôi không kềm mà cao lên, dồn hết toàn bộ tủi hờn chất chứa nhiều ngày:

“Anh xem tôi là cái hả? Là đồ chơi anh tiêu khiển sao hay là công cụ chứng minh sức hấp dẫn của anh? Anh nghĩ anh là ai?!”

Sự kinh ngạc mắt Bùi Diên nhanh chóng hoảng loạn thay thế.

Anh theo bản năng bước lên nắm tay tôi nhưng tôi né sang với vẻ căm ghét.

“Thiên Tư, nghe anh giải thích đã!”

Anh vội vàng mở miệng:

“Đúng là anh đã lừa em, nhưng tất chỉ anh quá thiếu cảm giác an toàn, anh sợ sẽ mất em.”

“Với lại, anh sẽ không thật sự em phải khổ sở học lại đâu. Anh đã giúp em điền một trường hạng hai gần nhất rồi. Em xem, tương lai chúng ta vẫn có ở bên nhau…”

“Hạng hai?” Tôi giận bật cười:

“Tôi thi gần 600 điểm, mà anh giúp tôi điền một trường hạng hai?”

“Có không đúng sao?” – anh ta thậm chí còn kiêu ngạo:

“Em là con gái, không cần phải học trường tốt như đâu. Sau này anh có cho em cuộc sống tốt nhất, em chỉ cần thoải mái ở bên cạnh anh, hưởng phúc là . Việc phải tranh mấy cái danh ảo rồi chịu mấy cái cực khổ đó?”

Tôi nhìn anh, như nhìn một hoàn toàn xa lạ.

Sự lạnh lẽo tận xương nháy mắt đóng băng toàn bộ sự phẫn nộ, chỉ còn lại một vùng tĩnh mịch băng giá và c.h.ế.t lặng.

“Bùi Diên…” chút ấm áp cuối mắt tôi tan biến, giọng tĩnh lạ thường:

“Anh chẳng phải đã tôi chung một trường đại học, nên mới bảo tôi ở lại học lại với anh sao?”

Tôi ngẩng cằm, khoé môi cong lên thành một nụ cười lạnh.

“Tôi đã đồng ý học lại, chỉ ở bên anh. còn anh? Anh dám bỏ thông báo trúng tuyển của mình, tiến lùi với tôi không?”

Bùi Diên như dẫm trúng đuôi mèo:

“Sao có giống nhau ?! Cái trường đại học thường đó của em, bỏ thì bỏ thôi! Nhưng đây là ! Là trường top đầu nước, liên quan tương lai cuộc đời anh! Hơn …”

Như tìm một lý do chính đáng hơn, anh ta nghiêm giọng một cách đầy khí thế:

“… Anh là đàn ông, em là phụ nữ. Vai trò của chúng ta tương lai vốn đã khác nhau. Em chỉ cần…”

“Đủ rồi!”

Tôi không nghe thêm lời biện hộ đầy cổ hủ ấy .

“Nếu anh không chịu, thật đáng tiếc, Bùi Diên à anh không vượt qua của tôi.”

Tôi lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai .

“Đi mà đứng mấy bạn học bá cao cao tại thượng của anh đi. Lâm Thiên Tư tôi từ nay không hầu anh !”

xong, tôi xoay rời đi, không hề do dự.

“Thiên Tư!”

Bùi Diên như bừng tỉnh, theo phản xạ đuổi theo.

Thế nhưng, có một bàn tay giữ chặt lấy cánh tay anh.

Là Tô Linh.

“Bùi thần, đừng đuổi . Nếu cô ta thật sự yêu , sao có chút chuyện cỏn con này mà buông tay? Thứ tình cảm chịu không nổi một , thì khỏi cần!”

Thấy Bùi Diên vẫn lưỡng lự, cô ta kiễng chân, ghé sát tai anh thì thầm:

“Hơn … cô ta làm ầm lên như mà vẫn không đòi mật khẩu mới của tài khoản điền nguyện vọng, còn không hiểu sao?”

“… Nghĩa là cô ta đã chấp nhận sự sắp đặt của rồi, cô ta bây giờ chỉ đang làm bộ, chờ dùng thành ý lớn hơn dỗ cô ta thôi.”

lời đó như một câu chú, đóng chặt bước chân của Bùi Diên tại chỗ.

Sự hoảng loạn trên mặt anh dần tan biến, lại biến thành ngạo nghễ và chắc chắn.

đúng. cuối của tôi mà cô ấy còn vượt qua , thì sớm muộn sẽ quay lại mà thôi.”

Hai ngày sau, hệ thống điền nguyện vọng hoàn toàn đóng lại.

Từ đầu cuối, tôi không hề đòi Bùi Diên trả lại tài khoản và mật khẩu.

Không phải tôi cam chịu.

Mà bởi , từ dòng luận bay lướt qua đó, tôi đã nắm một thông tin then chốt:

【Nam chính đúng là học thần! Nữ chính tuy chỉ học một trường hạng hai, nhưng nhờ nam chính kèm cặp, sau này thuận lợi thi nghiên cứu sinh !】

【Nhờ nam chính chỉ điểm, nữ chính dù đã nơi tập hợp toàn cao thủ như , vẫn luôn giữ thành tích xuất sắc, chưa một lần rơi khỏi top 3!】

Mặc dù luận ấy đều đang khen Bùi Diên.

Nhưng lòng tôi lại đầy ắp nghi ngờ.

Bùi Diên kèm cặp tôi?

Nếu anh ta có tinh thần hi sinh như thế, thì đã không đem tương lai của tôi đưa cái nực cười kia.

Huống hồ, luận còn rằng từ khi đại học, Bùi Diên bận rộn khởi nghiệp, luôn không có thời gian.

làm sao có vừa chi li chăm sóc tôi, vừa tận tâm chỉ dạy tôi ôn thi nghiên cứu sinh?

Hoàn toàn mâu thuẫn!

lời giải thích duy nhất hợp lý chính là… thành tích xuất sắc ấy, từ đầu cuối chưa từng dựa cái gọi là anh ta chỉ dạy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương