Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau khi kết thúc thời gian ở cữ, tôi sắp xếp hành lý, một mình bay đến tổng bộ cách thành phố cũ cả ngàn cây số.
Trong thời gian đó, Trình Dự đã liên lạc với tôi hai lần.
Lần đầu, anh ta hỏi:
“Yên Yên, hôm cưới… Giang Tuyết có thể làm phù dâu cho em không?”
“Con bé chưa từng dự đám cưới nào, muốn mở mang tầm mắt. Em không ngại đúng không?”
Tôi gật đầu, bình thản như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.
Trình Dự cau mày:
“Dạo này em kỳ lạ lắm.”
“Ngày xưa ngày nào cũng nhắn tin, gọi video, kể đủ thứ chuyện. Giờ mà anh không chủ động thì em cũng chẳng thèm liên lạc.”
“Hay là… em ghen với Giang Tuyết rồi?”
Tôi lắc đầu, cười nhẹ:
“Không có đâu.”
Anh ta lại tự kết luận:
“Chắc do em đang mang thai nên nội tiết thay đổi.”
“Em đã đi siêu âm chưa? Thai ổn chứ?”
“Ổn.” – Tôi đáp gọn lỏn.
Anh cười nhẹ, tưởng như yên tâm lắm:
“Vậy tốt rồi! Còn mười ngày nữa thôi, là em chính thức thành vợ anh rồi!”
Lần thứ hai, anh gọi đến trong tâm trạng uất ức.
Vừa mở lời đã bắt đầu than vãn:
“Thật là bất công!”
“Tại sao cái chức trưởng nhóm lại giao cho chị Trần Tố?”
Trình Dự bức xúc đến mức gần như gào lên qua điện thoại:
“Anh ngày nào cũng cống hiến hết mình, theo sếp đi công tác không biết bao nhiêu chuyến!”
“Anh thay sếp uống rượu, nịnh sếp, dỗ sếp… Cuối cùng lại công cốc!”
“Chức trưởng nhóm lại trao cho Trần Tố – một người phụ nữ!”
“Phụ nữ kết hôn rồi thì không thể yên ổn ở nhà chăm lo cho chồng con, cứ phải ra ngoài tranh việc với đàn ông à?!”
Tôi khẽ cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên, tư tưởng gia trưởng ăn sâu vào máu anh ta rồi.
Trong mắt Trình Dự, phụ nữ giỏi hơn đàn ông là một điều “sai trái”.
Tôi không phản bác, chỉ trả lời vài câu lấy lệ rồi kết thúc cuộc gọi.
Ai ngờ, ngay trong đêm hôm đó, anh ta vì “uất ức” mà ra ngoài uống rượu giải sầu…
Và kết quả là – anh ta và Giang Tuyết cùng leo lên một chiếc giường.
Sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ chính Giang Tuyết – kèm theo một tấm ảnh giường chiếu mờ mờ ảo ảo.
Cô ta viết:
[Người không được yêu mới là tiểu tam.]
Tôi không hề nổi giận, cũng chẳng bi lụy.
Chỉ nhẹ nhàng trả lời:
[Phải rồi, phải rồi. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.]
16.
Hôm nay lẽ ra là ngày cưới của tôi và Trình Dự.
Ban đầu, để tiết kiệm thời gian, hai bên đã thống nhất quy trình:
Anh ta sẽ ngồi xe hoa xuất phát từ “nhà mới” của chúng tôi, sau đó đến nhà tôi rước dâu, rồi cả đoàn di chuyển về quê anh tổ chức lễ cưới.
Thế nhưng…
Khi Trình Dự dẫn cả một đoàn người đến nhà tôi đón dâu, thì —
nhà cửa khóa kín. Không một bóng người.
Người anh ta gặp… lại chính là Giang Tuyết – người được chọn làm phù dâu cho tôi.
Cả đám người đứng ngoài gõ cửa hơn nửa tiếng, không ai mở.
Cuối cùng, Trình Dự giận dữ gọi điện cho tôi, giọng không thể kiềm chế:
“Yên Yên! Em ở đâu?! Ba mẹ em đâu?!”
“Anh dẫn cả nhà tới rước dâu, hàng xóm lại bảo gia đình em đi du lịch hết rồi là sao?”
“Em biết tụi anh đã chờ ngoài này bao lâu không?”
“Em không nhớ hôm nay là ngày cưới của tụi mình sao?!”
“Nhà em rốt cuộc có ý gì? Định giỡn mặt nhà anh hả?! Hôm nay là đại sự, em để ba mẹ anh mất mặt thế này, sau này tụi anh còn biết sống sao với họ hàng làng xóm?!”
“Cậu dám cho Trình ca leo cây à?!”
“Trình ca tốt như thế, không biết trân trọng thì thiếu gì người sẵn sàng thay thế!”
Tôi giả ngơ:
“Hả? Hôm nay là ngày cưới của tôi á? Bộ không phải lễ thành hôn của Trình Dự và Giang Tuyết à?”
“Phải phải, tôi không biết giữ, vậy thì… cô cứ ôm lấy mà gặm!”
Bên kia điện thoại khựng lại một chút:
“Em đang nói bậy cái gì vậy! Giang Tuyết chỉ như em gái anh thôi! Em đừng giở trò nữa!”
“Anh biết rõ cả nhà em đang ở trong nhà, mở cửa nhanh lên!”
Tôi bật cười, giọng lười biếng:
“Xin lỗi nha, nhưng cả nhà tôi đang thật sự đi du lịch.”
“Ngày cưới của anh thì… liên quan gì đến nhà tôi đâu? Muốn cưới thì tự nghĩ cách mà cưới đi.”
Trình Dự gần như phát điên:
“Em quên là em đang mang thai con anh à?!”
“Ngoài anh ra, em còn có thể cưới ai?!”
Tôi cười nhạt, giọng dửng dưng:
“À, cái đó… giải quyết rồi.”
“Xin lỗi, tôi không giữ lại giống di truyền lỗi đâu.”
Dứt lời, tôi dứt khoát cúp máy.
Sau đó, không chần chừ, tôi gửi bức ảnh giường chiếu của Trình Dự và Giang Tuyết vào nhóm gia tộc nhà họ.
Kèm theo một dòng chữ:
“Chúc mừng Trình Dự và Giang Tuyết tân hôn hạnh phúc.”
Rồi… rút khỏi nhóm – chặn số – một combo gọn gàng.
Xong xuôi, tôi quay sang mẹ, ôm lấy cánh tay bà, mỉm cười:
“Đi thôi mẹ, hôm qua mẹ mới đến, hôm nay con dẫn cả nhà đi chơi một vòng!”
17.
Phía tôi và ba mẹ thì đang tận hưởng kỳ nghỉ, vui vẻ tự tại.
Còn phía Trình Dự thì… một mớ hỗn loạn.
Hôn lễ hôm đó không bị hủy.
Trình Dự vì sĩ diện, không muốn trở thành trò cười nên đã quỳ gối cầu hôn Giang Tuyết ngay tại chỗ.
Giang Tuyết lập tức đồng ý, vẫn mặc nguyên váy phù dâu, thay vai nữ chính trong chớp mắt, cùng Trình Dự quay về quê anh làm lễ cưới.
Bố mẹ Trình Dự mặt mày tối sầm suốt cả buổi.
Cũng phải thôi — trước đó họ đi rêu rao khắp làng rằng:
“Con trai tôi sắp cưới được gái thành phố, học thức cao, gia đình có tiền, sẵn sàng tặng nhà với xe.”
Vậy mà đến đúng ngày cưới, cô dâu đổi người.
Càng buồn cười hơn là cô dâu mới – Giang Tuyết – nhân cơ hội ép giá:
“Nếu không đưa 280.000 tệ tiền sính lễ, tôi không bước lên xe hoa.”
Ba mẹ Trình Dự cuống cuồng gọi điện cho ba mẹ tôi để “nói chuyện lại cho êm”.
Chỉ có điều… gọi kiểu gì cũng không ai bắt máy.
Cuối cùng, họ phải mượn điện thoại của người lạ gọi bằng số lạ mới kết nối được.
Điện thoại vừa kết nối, họ đã lập tức đổi giọng, nói năng khép nép:
“Xin hai bác nghĩ cho đại cục, giúp tụi nhỏ tròn chuyện hôn nhân…”
Kết quả…
Mẹ tôi hét thẳng vào điện thoại, không nể nang:
“CÚT! Nhà mấy người là cái hố lửa, ai thích nhảy thì cứ nhảy, con gái tôi không nhảy!”
“Muốn ăn sạch nhà tôi, bớt làm mộng đi! Muốn rút ngắn mấy chục năm phấn đấu hả? Ăn SH! đi nha mấy má!”
Bất lực, họ đành chạy vạy vay mượn, gom đủ 280.000 tệ.
Nhưng vết nhơ hôm đó thì đã lan khắp làng —
Cả nhà họ Trình chính thức trở thành “trò cười” của nguyên cái xóm.
18.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Chỉ vài ngày sau lễ cưới “có cũng như không” của bọn họ, tôi đã đơn phương gửi đơn kiện ra tòa.
Lý do?
Trong khoảng thời gian nhà họ Trình sống trong căn hộ cưới của tôi, bộ trang sức vàng trị giá 300.000 tệ mà tôi cố tình để lại ở nhà đã “không cánh mà bay”.
Ban đầu, bố mẹ Trình Dự và em gái anh ta nhất mực phủ nhận, vờ như chẳng hay biết gì.
Cho đến khi cảnh sát đưa ra bằng chứng xác thực — họ lập tức cụp đuôi.
Ai mà ngờ được… tôi đã gắn camera giấu kín trong phòng ngủ từ trước.
Vì tôi kiên quyết không hòa giải, cả ba người nhà họ bị tòa tuyên án vì tội trộm cắp với số tiền lớn:
Người nhẹ nhất 5 năm, nặng nhất 7 năm tù giam.
Khi tôi đang sống vui vẻ, phất lên như diều gặp gió tại tổng bộ công ty, thì cô bạn cũ Trần Tố thường xuyên gọi điện cập nhật “tin nóng” cho tôi, đúng kiểu:
“Yên Yên ơi, xem kịch chưa? Phim hay đang chiếu nè!”
Cô ấy vừa kể vừa cười ngặt nghẽo:
“Cái tên Trình Dự ấy à, giờ thảm lắm!”
“Giang Tuyết vẫn cái kiểu vô dụng như xưa, làm gì cũng sai be bét. Trình Dự thì toàn phải đứng sau lưng dọn đống lộn xộn cho cô ta. Sau cùng, chị Tổng giận quá đuổi cả hai đứa một lượt.”
“Mất việc xong, hai đứa cãi nhau tóe lửa ngay trong công ty. Trình Dự nổi điên đổ hết lỗi cho Giang Tuyết, mắng cô ta ngu nên mới làm anh ta mất sự nghiệp.”
“Trời đất ơi, cả công ty kéo ra hóng. Giang Tuyết không còn giả vờ ngoan hiền nữa, tát Trình Dự một cái như trời giáng, rồi hét:
‘Anh đúng là đồ vô dụng! Bao năm vẫn thế!’”
“Hai người đánh nhau đến mức làm vỡ cả máy tính văn phòng, phải đền đến 50.000 tệ đó!”
Tôi nhàn nhạt đáp:
“Chỉ vậy thôi à?”
Cô ấy cười tiếp:
“Chưa hết! Giang Tuyết đang mang thai, vậy mà trong lúc xô xát bị động thai, phải đưa vào viện cấp cứu.”
“Sau đó Trình Dự phải bồi thường 200.000 tệ, nghe nói vay nóng khắp nơi mới đủ. Nếu không đưa tiền, Giang Tuyết dọa sẽ kiện anh ta tội cố ý gây thương tích!”
“Phải nói là quả báo đến nhanh như flash vậy đó!”
Tôi cười nhạt.
Trần Tố hạ giọng cảnh báo:
“Còn chuyện này mới ghê nè. Giờ cái tên Trình Dự đang đi khắp nơi tìm cậu, nói muốn quay lại. Cậu cẩn thận đó nha!”
19.
Ngay sau cuộc điện thoại từ Trần Tố, chẳng ngờ Trình Dự lại xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Đúng là đen đủi. Tôi chỉ quay về thành phố xử lý việc bán nhà một chút, ai ngờ lại bị hắn chặn đầu mai phục.
Nửa năm không gặp, Trình Dự gầy sọp đi thấy rõ, ánh mắt trũng sâu, nhìn vào chẳng còn chút thần sắc.
Hắn “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi, giọng nức nở, nước mắt nước mũi hòa làm một:
“Yên Yên, tất cả là lỗi của anh! Là anh sai! Anh không nên phản bội em! Hôm đó anh chỉ là uống say thôi, em tha thứ cho anh được không?”
“Em cứ trốn tránh, anh không thể nào tìm ra, đành phải về đây canh nhà…”
Tôi cắt lời, lạnh nhạt nói:
“Không thể.”
Trình Dự còn chưa chịu buông:
“Anh ngoại tình một lần, em cho anh leo cây một lần, vậy là huề rồi, phải không?
Chuyện em phá… à, chuyện em không giữ lại đứa bé, anh không trách nữa, chúng ta bắt đầu lại đi.”
“Anh thật sự hối hận rồi! Không có em, cuộc sống của anh như địa ngục!”
Tôi cười lạnh:
“Đau khổ không phải vì mất tôi, mà là vì anh mất luôn cả tiền và người, đúng chứ?”
Hắn nghẹn họng, mãi mới thốt ra:
“Rõ ràng lúc em vừa biết có thai, chúng ta vẫn đang rất tốt mà?
Tại sao chỉ trong chớp mắt, em đã thay đổi hoàn toàn?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Từ cái ngày anh và gia đình đòi tôi bỏ việc, về làm ‘mẹ toàn thời gian’ cho anh, tôi đã quyết định buông tay rồi.”
“Vì trong xương tủy anh vẫn luôn tin rằng phụ nữ nên quẩn quanh trong bếp, phải vì chồng vì con mà hy sinh, mà chịu đựng. Còn tôi, tôi không chấp nhận kiểu tư tưởng đó. Chúng ta khác nhau quá xa, đi tiếp chỉ là dày vò.”
Trình Dự bối rối lặp lại:
“Chẳng phải mọi gia đình đều thế sao? Đàn ông lo bên ngoài, phụ nữ lo bên trong, có gì sai đâu?”
Đúng. Người khác có thể thế.
Nhưng với tôi — thì không.
Tôi đứng dậy, bấm gọi cảnh sát ngay trước mặt hắn, giọng tỉnh bơ:
“Anh còn không đi, tôi sẽ báo có người quấy rối.”
Hắn biết không còn đường lùi, đành cụp đuôi bỏ đi, khuất bóng hẳn khỏi con phố quen thuộc.
Và từ đó về sau, thành phố này cũng chẳng còn chỗ cho hắn dung thân.
-Hết-