Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trên một nền tảng mua sắm, đang có chương trình ghép mua sầu riêng chỉ 99.9 .
Tôi gửi đường link cho bạn trai, nhờ anh ấy vào bấm giúp một lượt.
Không ngờ anh ấy nổi giận đùng đùng.
“Thứ như phân vậy.”
“ cứ nhất quyết phải mua sầu riêng?”
“Em thấy có thằng đàn ông nào ăn sầu riêng chưa?”
“Đều là đứa con gái như tụi em thôi.”
“Cứ cái đắt là ăn cái đó.”
“Không ăn cái khác được à? Nhất định phải ăn sầu riêng, như mắc bệnh vậy.”
“Ăn hoa đắt tiền cảm thấy mình cao sang lắm à?”
Sau đó.
Tôi dùng điện thoại của anh để đồ ăn.
Vô tình lướt thấy lịch sử đơn .
Loại Mao Sơn Vương 150 một cân, trong một tháng anh đã mua lần, đều gửi cho cùng một cô gái.
: “Em gái chỉ ăn không ăn đắng.”
–
Khi nhìn thấy lịch sử đơn đó.
Tôi có hơi đơ .
Vì tôi nhớ rõ, Cố Hoài rất ghét sầu riêng.
Anh ấy từng nói sầu riêng đắt khó ăn, ai bỏ tiền mua não chắc có vấn đề.
Thế trong một tháng, anh mua tới lần.
Địa chỉ nhận đều là một chỗ.
nhận: Tống Diểu Diểu.
Tôi biết cô gái , là thực tập sinh vào công ty của Cố Hoài.
Tôi từng nghe anh ấy nhắc đến cái tên .
Anh nhận xét:
“Yếu đuối, chuyện thành chuyện lớn.”
đầu tôi tưởng bạn trai có mã giảm giá nên hộ đồng nghiệp.
Cho đến khi tôi thấy phần trong từng đơn đó.
“Em gái chỉ ăn không ăn đắng.”
“Em gái còn hơn cả cái .”
“Thứ có chủ, em là công chúa trong lòng anh.”
…
Đơn đầu tiên, trùng đúng vào sinh nhật tôi.
Hôm đó tôi thấy chương trình sầu riêng 99.9 đang hot trên nền tảng mua sắm.
Tôi gửi link cho Cố Hoài, muốn anh ấy giúp tôi bấm một lượt.
Kết là bị anh mắng cho tơi tả.
Tối hôm đó, đúng 9 giờ 28 phút, trong tôi đang thổi nến ước nguyện – đúng 2 phút.
Cố Hoài đã bỏ ra 500 để một Mao Sơn Vương cho “em gái học muội” của anh.
: “Chỉ ăn không ăn đắng, mãi là công chúa của anh.”
Đơn thứ hai.
Là vào hôm tôi sốt cao.
Hôm đó anh vẫn ở bên chăm tôi.
Đút cơm, rót , đưa thuốc.
Giữa chừng anh ra ban công hút thuốc.
Chính trong vài phút hút t.h.u.ố.c đó.
Anh đã đơn thứ hai cho cô em học muội.
: “Anh tụt đường huyết , muốn ăn chút ngào.”
Tiếp đó là đơn thứ ba, thứ tư, thứ .
đó tôi nhận ra.
ra anh chê đắt, chê thối, chưa bao giờ là sầu riêng — là tôi.
Tiếng trong phòng ngừng .
Cố Hoài quấn khăn , còn phủ đầy hơi bước ra ngoài.
Anh hất tóc, uể oải lấy máy sấy tóc.
Sau đó quay đầu hỏi tôi:
“Em mua thêm một hộp bao nữa , nhớ dùng voucher giảm giá, tiết kiệm được khối tiền đấy.”
Tôi và Cố Hoài là bạn học cấp ba.
Cùng từ một thị trấn nghèo thi lên đại học.
Chúng tôi quen nhau 10 , yêu nhau 6 .
Đã gặp mặt cả hai bên gia đình.
Hiện tại đang tiết kiệm tiền để mua nhà cưới, nên kinh tế hơi eo hẹp.
Chúng tôi hiếm khi xem phim, cả chẳng mua được bộ quần áo .
đồ ăn nhất định phải dùng mã giảm giá, siêu thị sẽ chờ đến 9 giờ tối để được giảm 20%.
Nếu là trước đây.
Tôi sẽ nghĩ Cố Hoài là biết lo toan cho tương lai.
Sẽ thấy sự tiết kiệm của anh là vì tương lai của chúng tôi.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy nực cười.
ra sự keo kiệt đó, chỉ dành riêng cho tôi.
Có thể là vì tức giận.
có thể là muốn chứng minh điều đó.
Tôi chỉ vào Mao Sơn Vương trên app: “Em muốn ăn cái .”
Cố Hoài liếc mắt nhìn, lập tức khó chịu.
“Em điên à? Một sầu riêng 299 , cướp à?”
“Thứ như phân vậy.”
“Không hiểu đứa con gái các em cứ thích ăn sầu riêng, vì nó đắt nên ăn vào thấy mình cao quý à?”
Anh sấy tóc cằn nhằn tôi như thường lệ.
Cho đến khi tôi lật ra đơn anh mua sầu riêng cho thực tập sinh.
Đối mặt trực tiếp.
Cố Hoài sững sờ.
Điều khiến tôi bất ngờ là.
Anh không trốn tránh, trả lời thẳng thừng.
“Ừ, là anh mua đấy.”
“Anh mua cho cô bé một sầu riêng ? Em ấy là thực tập sinh, lương có bao nhiêu đâu, ngày nào làm việc cho anh, chịu khó chịu khổ.”
“Mua chút đồ em ấy thích để động viên, anh thấy đâu sai .”
“Còn em, lớn tướng , đến chuyện thế ghen à?”
Tôi điện thoại xuống, lạnh lùng nhìn anh.
“Thế còn dòng kia ?”
“Công chúa chỉ ăn không ăn đắng – em ấy là công chúa của anh, thế còn em là ? Là osin của anh à?”
Cố Hoài khựng .
“ em nói mình như vậy?”
như sực nhớ ra đó, làm ra vẻ giật mình.
“Hóa ra em ghen cái à.”
“Vợ ơi, em lạc hậu , câu đó là câu trend trên mạng ấy .”
“Anh còn chẳng đọc kỹ, copy dán đại thôi.”
Ngay anh nói xong.
Điện thoại của anh rung lên hai lần.
Tin nhắn hiện lên màn hình.
“Tống Diểu Diểu: Sư huynh, em nghi anh là một quyển sách, càng đọc càng buồn ngủ đó nha. Mặt cười gian.jpg Mặt cười gian.jpg”
Tôi giật lấy điện thoại.
Trong khung chat toàn là những lời tán tỉnh thô tục, sến sẩm.
Thậm chí chỉ nửa tiếng trước.
Cố Hoài cùng tôi dùng hết chiếc bao cuối cùng .
bước vào phòng , anh còn nhắn cho Tống Diểu Diểu.
“Anh đây.”
Tống Diểu Diểu trả lời.
“Nhắc tới , bên anh chắc là… chảy miếng nhỉ. jpg Chảy miếng. jpg”