Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
[FULL] Trai Tôi Có Người Yêu Rồi!
Tác giả: Tạc Ti
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
trai đang tăng ca đột nhiên nhắn tôi: [ có người yêu, xin phép xóa liên lạc, cảm ơn.]
Tôi chậm rãi gõ một dấu hỏi chấm gửi đi, rồi nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ huyền thoại.
trai tôi có người yêu rồi, vậy… tôi là ai?
1
Dạo này Châu Vũ tăng ca liên tục, tôi xót vì anh bận rộn, cũng cảm thấy tủi thân vì anh dành thời gian mình ngày càng ít. Vừa chuẩn đóng hộp canh hầm dì nấu mang đến công anh tôi nhận được nhắn của Châu Vũ: [ có người yêu, xin phép xóa liên lạc, cảm ơn.]
Vừa nhìn thấy nhắn này, tôi thấy buồn , đồ khốn này vẫn rất giữ nam đức, là… lại gửi nhắn tôi?
Tôi chậm rãi gõ một dấu hỏi chấm gửi đi, má ơi… hóa ra người yêu không phải tôi.
trai tôi yêu rồi, có người yêu rồi.
tôi… chặn rồi…
Tôi nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ .
Tôi vốn nóng nảy, không nghĩ ngợi gọi Châu Vũ.
Nhưng tôi chưa kịp mở miệng chất vấn thấy giọng ngọt ngào của phụ nữ ở đầu dây : “Ai đấy?”
Thật sự có phụ nữ ở cạnh anh ? thật, tôi không vào những mình thấy, Châu Vũ luôn giữ nam đức, không bao người khác giới ngoài tôi đến gần.
Ngay cả người cùng giới cũng chú ý giữ khoảng cách.
Nhưng hôm nay lại một người phụ nữ thoại của anh.
“Châu Vũ đâu? Bảo anh thoại.” Tôi cau mày, lạnh lùng qua thoại.
Người phụ nữ ở đầu dây khinh thường: “Tìm A Vũ à, anh đang bận, không rảnh.”
“Bảo anh thoại.” Tôi to hơn, gần như hét vào thoại.
“Cô , tôi khuyên cô nên biết tự trọng, A Vũ có gái rồi mà cô dây dưa, mất giá quá đi đấy biết không?” xong, cô ta khúc khích cúp máy.
Nếu như vừa rồi tôi bực mình bây tôi thực sự tức điên rồi.
Tôi lái xe đến thẳng công của Châu Vũ.
Tên đàn ông khốn nạn dám lén lút tìm phụ nữ phải sẵn sàng trả giá.
Hơn chín tối, công của Châu Vũ tầng cao nhất sáng đèn, những tầng khác đều tối om.
Tầng dưới có một bảo vệ, thấy tôi đến, bảo vệ có vẻ ngạc nhiên: “Cô Nghiêm, cô đến đón giám đốc Chu tan à?”
Tôi không trả lời, trực tiếp vào thang máy, tầng cao nhất.
Cả tòa nhà phòng đều rất yên tĩnh nhưng đến tầng cao nhất lại có thể rõ tiếng người chuyện.
Tôi xông vào phòng của Châu Vũ, lời chất vấn gần như bật ra khỏi miệng nhưng lại thấy phòng của anh chật kín người, dường như đang thảo luận điều đó.
Lúc này, mọi người đều ngạc nhiên quay sang nhìn tôi.
hàng chục cặp mắt nhìn chằm chằm, tôi vô thức nuốt nước bọt, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng người phụ nữ ngồi ở góc phòng không hề phù hợp với căn phòng này.
Lúc này, cô ta đang khoác một chiếc áo vest, nhìn tôi như không .
“Nghiên Nghiên, em lại đến đây?” Thấy tôi đến, Châu Vũ rất ngạc nhiên, trực tiếp đứng dậy khỏi ghế đi về phía tôi.
Có lẽ nhìn ra tôi không vui, Châu Vũ có chút căng thẳng, nhanh hơn nhưng vẫn chậm một .
Người phụ nữ ngồi ở góc phòng đột nhiên xông , đến trước mặt tôi trước anh một .
Thậm chí dùng cơ thể ngăn cách giữa tôi và anh: “Cô gái này, chúng tôi đang , mong cô đừng phiền.”
Rồi mỉm động tác mời tôi, rõ ràng là muốn đuổi tôi ra ngoài.
Tôi lạnh lùng liếc cô ta một cái, không thèm ý. Ngược lại, tôi nhìn qua cô ta, nhìn về phía Châu Vũ đằng sau: “Tôi cần ra ngoài không? Châu Vũ.”
“Tất nhiên là không.” Châu Vũ cực kỳ linh hoạt, vòng qua người phụ nữ đó, trực tiếp đến tôi, muốn nắm tay tôi, lại tôi né tránh.
Anh hành động né tránh của tôi dọa sợ, cẩn thận hỏi: “Nghiên Nghiên, vậy?”
“Không , anh cứ đi.” Tôi lạnh lùng .
Châu Vũ quay đầu nhìn những người trong phòng, vội kéo tôi vào trong, định tôi ngồi cạnh anh.
Khi đi ngang qua người phụ nữ đó, anh trực tiếp phớt lờ cô ta.
“A Vũ, cô gái này là ai? Bây công đang , cô ấy vào đây có phải không thích hợp lắm không?” phớt lờ, sắc mặt người phụ nữ đó không được tốt lắm nhưng vẫn cố nặn ra một nụ , tiến ngăn tôi vào.
Châu Vũ dừng , cau mày nhìn người phụ nữ đó, trông giống mới ý đến cô ta: “Chu Tịnh? cô ở đây?”
“A Vũ, em… em đang cùng anh.” Chu Tịnh khựng lại, có chút ngượng ngùng tiếng.
“Cô cùng tôi cái ? Trợ giám đốc không cần tham gia cuộc tối nay, trợ của trợ như cô ở đây ?” Ngữ điệu của Châu Vũ không vui, trông không giống như đang giả vờ.
Vậy nên người phụ nữ này ngồi trong phòng lâu như vậy, mà Châu Vũ lại không hề hay biết?
Những người khác trong phòng dường như cũng không ngờ tới, ngạc nhiên nhìn cô gái tên Chu Tịnh .
“A Vũ, em… cả công có phòng việc của anh là có người, em sợ ở ngoài nên… nên mới đợi anh ở trong phòng.” Đôi mắt Chu Tịnh hơi đong đưa, đôi mắt long lanh nhìn Châu Vũ đầy vẻ tủi thân.
Theo lời của Châu Vũ, người phụ nữ này là trợ của trợ anh, nhưng người phụ nữ này cứ mở miệng ra là “A Vũ”, “em đang đợi anh”.
Xem ra quan hệ của hai người này không bình thường.
Tôi khoanh tay, thản nhiên liếc nhìn Châu Vũ, cảm nhận được ánh mắt của tôi, cả người Châu Vũ đều đứng thẳng hơn một chút: “Nghiên Nghiên, anh không có quan hệ với cô ta, là ba bảo anh sắp xếp công việc cô ta ở công nên anh mới cô ta vào công .”