Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Buổi .
Tôi đang xử lý một công việc khá quan trọng, thì Đoạn Tiêu Dã cứ đứng bên cạnh quấy rầy tôi.
Lúc đó tôi tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Anh đột nhiên rút ra một sợi dây ngực màu bạc, vung vẩy trước mắt tôi.
Còn làm bộ ngượng ngùng nói:
“ , đây là dây đeo ngực mới anh mua đó, có đẹp không? Anh thấy sợi này làm da anh trắng hơn hẳn, em có xem anh đeo không?”
Vừa nói anh vừa tháo vài nút áo sơ mi.
Ngón tay dần trượt xuống rãnh ngực.
Tôi phớt lờ sự quyến rũ anh, chỉ chăm chú gõ bàn phím.
Thấy tôi chẳng phản ứng gì, anh lại chạy đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồ hầu gái.
Rồi đi đến trước tôi, gác cằm lên bàn, đôi mắt lấp lánh nhìn tôi.
“ , lát nữa tụi chơi trò nam hầu yếu đuối bị bà chủ bá đạo cưỡng ép đi nhé.”
Tôi không để ý đến anh, mắt chỉ dán vào công việc.
Đoạn Tiêu Dã chu môi thất vọng bỏ đi.
Tôi tưởng anh cuối cùng chịu yên tĩnh.
Ai ngờ giây tiếp anh lại chạy tới bên tôi, nói:
“ , anh đói quá à, anh uống sữa thơm thơm ngọt ngọt, em anh uống đi mà được không?”
Nói xong, một bàn tay “đáng ghét” liền đưa tới.
Thấy áo sắp bị kéo ra, tôi liền tát anh một cái.
Đoạn Tiêu Dã ngẩn ra một lúc.
Anh ôm nửa bên vừa bị đánh, nhìn tôi, đầy không thể tin nổi:
“Em đánh anh?”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng.
Anh đã đưa nốt bên còn lại đến trước tôi.
“Bên này phải đánh nữa.”
Tôi cạn lời, quát:
“Đoạn Nhị Cẩu, anh có thôi phiền tôi không?!”
“Em… em anh là gì cơ?”
Đồng tử Đoạn Tiêu Dã khẽ run lên.
“Trước đây em toàn anh là Tiểu Ngọt Ngào mà! Bây giờ… bây giờ em lại anh là Đoạn Nhị Cẩu!”
Anh ấm ức chỉ trích tôi:
“ là phụ nữ, có được rồi thì chẳng biết quý trọng nữa!”
Tôi lườm anh một cái, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Đoạn Tiêu Dã lập nổi điên.
Anh chỉ vào tôi, hét:
“Hay cô đó Ninh Tiểu Vãn! Cô cứ chờ đó! nay tôi nhất định sẽ để cô nằm một ! Không có cơ ngực tôi để gối, không có cơ bụng 8 múi để sờ, xem cô nổi không!”
Tôi không thèm đáp, xử lý xong công việc thì về phòng .
Vì quá mệt, tôi lập chìm vào giấc .
Người trằn trọc mãi không được lại chính là Đoạn Tiêu Dã.
Nửa đêm, anh lén lút chui vào phòng tôi, leo lên giường, vén chăn nằm cạnh tôi.
Anh áp sát vào tai tôi, nói:
“Ninh Vãn, em là đồ đầu gỗ!”
Kết quả là một đó đã khiến tôi tỉnh giấc.
Tôi giận đạp anh rơi thẳng xuống giường.
2
Sáng hôm sau, vừa bước ra khỏi phòng , tôi đã thấy Đoạn Tiêu Dã kéo một chiếc vali đứng ngay trước .
Nhìn qua là biết anh còn ghi hận chuyện qua tôi đá anh xuống giường, lại định giở trò bỏ ra đi.
Quả nhiên, ngay giây tiếp , anh nói:
“Ninh Vãn, sao em có thể đối xử với anh như vậy, anh thật sự rất giận, bây giờ anh phải bỏ đi!”
Tôi mặc kệ, đi thẳng vào bếp hâm nóng sữa.
Anh quay lưng về phía tôi, thấy tôi không có động tĩnh gì, còn tưởng tôi chưa thấy.
Thế là anh liền lớn hơn:
“Anh giận rồi đó! Anh sắp bỏ đi rồi!”
“Này, không rõ à? Anh nói anh bỏ ra đi!”
“Vẫn chưa thấy sao? Anh bỏ ra điiii!”
Anh hét liền mấy , thấy tôi vẫn chẳng phản ứng gì.
Rốt cuộc không chịu nổi nữa, anh quay người lại nhìn tôi.
Lúc này, tôi đã ngồi vào bàn ăn, chuẩn bị tận hưởng bữa sáng ngon lành.
Anh chạy đến trước tôi, lại lặp lại một nữa:
“Anh sắp bỏ ra đi rồi.”
Tôi ung dung cắn một miếng bánh mì.
“Ừ, vậy đi đi.”
thấy đó, Đoạn Tiêu Dã sững người.
Một lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Em nghiêm túc sao?”
Tôi gật đầu:
“Ừ.”
Dạo này công việc quá mệt mỏi, anh thì suốt ngày ríu rít bên tai tôi, đến lại đòi hỏi liên tục, kiểu nào không chịu buông tha, thật sự rất phiền.
Tạm thời tách nhau vài ngày tốt.
Đôi mắt Đoạn Tiêu Dã lập đỏ hoe.
“Em không thể dỗ dành anh sao?”
“Dỗ dành này.”
“Qua loa!”
Tôi thở dài, nhìn anh, nghiêm túc nói:
“Được rồi được rồi, lát nữa tôi còn phải đi làm, thật sự không rảnh chơi mấy trò trẻ này với anh đâu.”
“Trẻ ?”
Đoạn Tiêu Dã bỗng cao vút.
“Em không tin không? Vậy này anh đi thật em xem!”
Nói rồi, anh lao vút ra .
Đứng ở một lúc, thấy tôi vẫn chẳng có ý giữ lại.
Anh cúi đầu, trầm xuống:
“Ninh Vãn, đôi khi anh tự hỏi, em thật sự có thích anh không?”
“Cách em đối xử với anh chẳng khác gì với một thú cưng, vui thì ôm hôn đùa giỡn, không vui thì hất sang một bên.”
“Thật ra em chỉ là không tìm được ai phù hợp hơn nên mới ở bên anh, anh chỉ là sự tạm bợ em thôi không?”
Tôi nhíu mày:
“Lảm nhảm cái gì vậy? Làm loạn nữa tôi đánh thật bây giờ!”
vậy, vai Đoạn Tiêu Dã run lên mấy cái, trông như đang nức nở.
Anh quay đầu nhìn tôi, mắt hoe đỏ, đầy uất ức:
“Ninh Vãn, nếu có thể làm lại, anh nhất định sẽ không hèn mọn làm cún liếm chân em nữa!”
Nói xong, anh khóc như trâu nước, “nghé nghé” kéo vali chạy đi.
Không phải chứ, này anh giận thật rồi?
Tôi có chút hoảng.
Vội vã quay vào phòng thay quần áo, rồi lập đuổi .
Nhưng vừa bước vào thang máy, mắt tôi bỗng sầm lại…
3
Mở mắt ra nữa, tôi phát hiện đang ngồi trong lớp học thời cấp 3.
Tôi suýt không tin vào mắt , đưa tay nhéo mạnh một cái vào cánh tay.
A… đau thật!
Tôi bật khóc—thật sự là thật!
Tôi tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, kiến thức sớm đã trả lại hết thầy cô, bây giờ lại bắt tôi quay lại học lớp 12?
Ông trời , tôi chịu thua ông rồi.
ông một tiếng “gia gia”, ông lại thật sự coi tôi là “tôn tử” mà hành hạ đấy à!
……
Ngoài việc phải cấp tốc ôn lại đống kiến thức, tôi còn gặp phải một vấn đề khác.
Chính là sự nhạt đến bất ngờ Đoạn Tiêu Dã.
Tôi và Đoạn Tiêu Dã xem như thanh mai trúc mã.
Từ nhỏ anh đã dính lấy tôi, cả ngày sau lưng mãi: “Tiểu Vãn, Tiểu Vãn!”
Vậy mà bây giờ, lúc gặp nhau trên đường, anh lại lướt qua tôi như người xa lạ, thậm chí không buồn chào lấy một .
Ngũ quan anh sắc nét, khi không cười nhìn rất sắc , khí chất xa cách khiến người ta không dám lại gần.
Trước kia khi nói chuyện với những cô gái khác về Đoạn Tiêu Dã, các cô ấy luôn bảo anh là nam thần lùng, vừa ngầu vừa khó gần.
Tôi khi đó còn ngạc nhiên, tưởng họ đang đùa.
Đoạn Tiêu Dã sao có thể liên quan gì tới bốn chữ “nam thần lùng” được, anh rõ ràng là một chú cún ngốc nồng nhiệt không thể tả.
Bây giờ tôi mới hiểu, thì ra trước kia anh chỉ ấm áp với riêng tôi, còn với những cô gái khác thì luôn nhạt.
Nhưng hiện tại, tôi dường như đã không còn là ngoại lệ ấy nữa.
Trong đầu bỗng hiện lên cuối cùng anh nói với tôi trước khi xuyên không.
“Nếu có thể làm lại, anh nhất định sẽ không hèn mọn làm cún liếm chân em nữa!”
Vậy nên này, anh thật sự không ở bên tôi nữa sao?
Tâm trạng nặng trĩu.
Tôi nghĩ, hay là đợi tan học sẽ tìm anh nói chuyện một .
Nhưng lúc đó, Đoạn Tiêu Dã xuất hiện trước lớp.
Tôi ngồi cạnh sổ, vừa hay có thể thấy anh nói gì.
Anh đến tìm một nam sinh tên trong lớp tôi.
“Này, chiều tan học đi chơi bóng không?”
Đoạn Tiêu Dã vỗ vỗ vai .
có chút bất ngờ.
“Không phải còn phải đưa chị Vãn về sao? Sao đột nhiên rủ tớ đi chơi bóng?”
Đoạn Tiêu Dã liếc ta một cái đầy khinh thường.
“Tôi là cún cô ấy chắc? Suốt ngày đuôi cô ấy.”
gãi đầu.
“Chứ chẳng phải là như thế sao?”
Đoạn Tiêu Dã đập một phát vào đầu ta.
“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ.”
Anh nói rất nghiêm túc:
“Giờ tôi không còn là tôi ngày xưa nữa.”
kinh ngạc: “Hả? Ý là gì? với chị Vãn cãi nhau à?”
Đoạn Tiêu Dã không trả lời.
Tôi sững sờ nhìn anh, tim bỗng nhói lên một cái.
lúc đó, anh quay đầu lại, ánh mắt chạm thẳng vào tôi.
Nhưng chỉ trong một giây, anh đã dửng dưng dời mắt đi như thể tôi là người xa lạ.
Anh quay đầu lại, nói với :
“Tan học đánh bóng, vậy đi, không gặp không về.”
Sau đó dứt khoát quay người rời đi.
Tay tôi nắm chặt lấy cây bút, chẳng thể kiểm soát được.
Một mảng nghẹn ngào lan rộng trong ngực.
Tôi nghĩ, không cần phải tìm anh nói chuyện nữa—nói chỉ là tự làm tổn thương.
Giây tiếp , hai giọt nước mắt rơi xuống trang vở bài tập.