Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Tôi hẹn Đoạn Tiêu Dã tan học cùng về nhà.
Trên đường đi, anh khổ nói:
“ anh được đi cùng hết đoạn đường cuối nhé.”
?
vậy? Rủa tôi đấy à?
đó, anh cúi đầu, chẳng nói thêm câu nào.
Tôi không chịu nổi bầu không khí im lặng ấy, chủ động tiếng:
“Cậu biết không? Hôm nay Giang Nghiễn Chu đã tỏ tình với tôi đấy, lá thư đó là thư tình của cậu ấy gửi tôi.”
“Ừ.”
Đoạn Tiêu Dã gật đầu một cách vô cảm.
đây? Lạnh nhạt vậy sao?
Tôi cố tình chọc anh:
“Tôi đồng ý rồi đó.”
“Ừ.”
Anh lại gật đầu lần nữa.
Tôi bắt đầu sốt ruột, hỏi:
“Cậu không muốn nói à?”
Anh nghẹn .
Một mới cất lời:
“Hai người… trai tài gái sắc… trời sinh một cặp… đâu lượt một con quái vật như tôi phản đối…”
Tôi vừa định mở miệng.
Thì Đoạn Tiêu Dã đã nhắm mắt lại, ngất xỉu luôn tại chỗ.
!!!
13
Tôi đưa Đoạn Tiêu Dã về nhà.
Bác sĩ riêng của anh nói, anh bị ngất là do quá mức đau buồn.
Khoảng một hai tiếng anh mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt tôi, anh lập lưng về phía tôi.
khàn khàn:
“Cậu còn ở đây ?”
“Tôi chăm sóc cậu.”
Anh gằn :
“Cậu bạn trai rồi còn ở đây chăm sóc tôi?”
“ cậu cơ hội người ba đấy, muốn không?”
Đoạn Tiêu Dã nổi giận.
Anh phắt người lại, tôi chằm chằm, tối nói:
“Người ba?! Cậu xem tôi là ?!”
“Tôi là loại người hèn hạ đến à?!”
“Ninh Vãn, cậu đừng coi thường người khác như vậy!”
Tôi khẽ :
“Tôi cậu 5 phút suy nghĩ.”
Khí của Đoạn Tiêu Dã trong tôi dần dần suy yếu.
Cuối cùng tan biến hẳn.
Anh lại lưng đi, khẽ nghẹn ngào:
“Gọi là người ba nghe khó nghe quá.”
“Thôi để tôi cún của cậu đi.”
“Chơi với chó không tính là phản bội.”
Nói rồi anh chăn trùm kín cả người.
“Hu hu hu…”
“Đường đường là Đoạn Tiêu Dã tôi lại sa đọa đến mức …”
Tôi ôm bụng đến đau cả người.
Đoạn Tiêu Dã hất chăn ra, túm cổ tôi mạnh, đè tôi xuống giường.
Khóe mắt anh đỏ hoe, giận dữ hét:
“Cậu còn dám , đồ đàn bà xấu xa!”
“Nói cậu biết, kiếp tôi sẽ bám cậu như ma!”
“Nếu cậu dám bỏ tôi, tôi sẽ vạch hết những chuyện không đứng đắn của cậu ra ngoài ánh sáng!”
hàng lệ đọng trong mắt anh, tôi ngồi dậy, nghiêng người, hôn nhẹ khóe môi anh.
Gương và vành tai Đoạn Tiêu Dã đỏ bừng.
Anh chỉ vào tôi, lắp bắp:
“Cậu… cậu… cậu thật giảo hoạt!”
“Nhưng tôi nói cậu biết, như vậy vẫn không đủ để tôi tha cậu đâu!”
Tôi đến chảy nước mắt, đành phải nói thật.
“Lừa cậu đấy, tôi không đồng ý.”
Tôi nâng anh , nói:
“Đoạn Tiêu Dã, người tôi thích là cậu.”
Đôi mắt anh mở to, như bị niềm vui bất ngờ giáng xuống đầu.
“Thật không?!”
“Thật.”
Anh nhào ôm chầm tôi.
“Hu hu hu, dọa chết tôi rồi!”
Anh ôm tôi cọ cọ lui như phát cuồng.
Cọ cọ lui… tôi bỗng cảm đó cứng đâm vào đùi .
Tên lại sốt rồi à?
Đoạn Tiêu Dã áp sát tai tôi thì thầm:
“Tiểu Vãn, anh nóng quá, nóng đến phát sốt luôn rồi, giúp anh một chút được không?”
Tôi lập tát anh một cái.
Không ngờ, anh càng hưng phấn .
Anh tôi đặt cơ ngực :
“Đừng chỉ tát vào , tát chỗ cũng được.”
Rồi lại tôi xuống thấp .
“Hoặc tát ở đây cũng được.”
“Nhưng nhẹ chút nhé, nó yếu lắm đó.”
Đoạn Tiêu Dã tôi với ánh mắt đáng thương.
Trong đầu tôi bỗng hiện một lời đồn—
Con trai 18 tuổi, còn cứng cả kim cương.
Tôi nghĩ, tôi còn chưa được ăn thử anh 18 tuổi, bỗng ngứa ngáy trong lòng.
là gật đầu.
Khoảnh khắc tôi gật đầu, anh liền lao hôn môi tôi.
…
Đoạn Tiêu Dã 18 tuổi còn sung mãn cả 25.
một trận “chiến đấu” mệt lử, tôi hoàn toàn kiệt sức, chỉ còn biết nghĩ thầm—
Quả nhiên…
Cứng thật cả kim cương.
Tôi thiếp đi trong giấc ngủ.
mở mắt ra lần nữa, tôi đã đứng trong thang máy trước cửa nhà.
Tin tốt: không cần lo chuyện ôn thi đại học nữa.
Tin xấu: trai 18 tuổi cứng như kim cương ấy… tôi mới ăn được một lần.
14
, tôi đã thú nhận với Đoạn Tiêu Dã rằng tôi cũng đã xuyên không về.
Anh nói rất giận, không muốn để ý đến tôi nữa.
Nghĩ đến việc trước đó đã trêu chọc anh nhiều như vậy, tôi bèn dỗ dành anh thật tử tế.
Ai ngờ đâu, anh đầu lại chuyện tôi dỗ dành anh ra khoe khoang với đám anh , còn trịnh trọng truyền thụ “thuật trị vợ”.
Trong phòng bao, anh khoanh , vẻ khinh khỉnh đám anh sợ vợ của .
“Haiz, thật không hiểu nổi các ông sao đến phụ nữ cũng không trị nổi.”
“Đến cả vợ cũng sợ, đúng là đàn ông mất quá.”
“Ninh Vãn kiêu ngạo nào, giờ không phải cũng bị tôi thu phục đến ngoan ngoãn cún của tôi rồi sao?”
Đoạn Tiêu Dã hừ lạnh một tiếng.
Anh vốn tưởng sẽ được đám anh nịnh bợ tâng bốc.
Nào ngờ bọn họ lại nơm nớp lo sợ, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Anh hơi khó hiểu, hỏi:
“Sao ?”
“Chị… chị dâu…”
Nghe đến hai chữ đó, Đoạn Tiêu Dã lập chộp áo, tính bỏ chạy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, đã bị tôi túm chặt tai lại.
Anh nhăn nhó rên rỉ:
“A—đau đau đau…”
Tôi lạnh :
“Ai cún của ai cơ? Đoạn Tiêu Dã, anh lại không phân biệt được lớn nhỏ rồi đúng không?”
Anh lập cầu xin tha :
“Hu hu hu, vợ ơi anh sai rồi …”
(Kết thúc)