Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Cố Diễn tham gia tập, đến lúc chương trình bắt nữ khách mời phải chọn người thì tôi thấy nên nhường chút đất diễn cho tân binh, thế là thẳng tay tiễn anh ta về.
Đang lúc cư dân mạng hò hét: “Người tiếp theo chắc chắn là Tô Vọng!”, thì bước vào lại là — Tạ Lương Chu.
Cái vị ảnh đế cao lạnh, sạch không dính chút scandal sao?!
Bình luận trực tiếp炸裂:
【 đó cho tôi cái icon heo chết lật ngửa đi!!!】
Tôi sốc, quay sang hỏi tổ chương trình:
– “Các người dụ dỗ kiểu gì kéo anh ta đến show này?”
– “Vì cái show dám đốt tiền đến vậy à?”
Tổ chương trình cười hí hửng:
– “Nam khách mời toàn tự đăng ký thôi đó ạ, chúng tôi chỉ làm công đoạn sàng lọc thôi.”
Tạ Lương Chu gật gật, giọng trầm ổn:
– “Là tôi tự đăng ký, cảm ơn chương trình cho tôi cơ hội.”
Bình luận bùng nổ hơn nữa:
【Ủa sao tôi ngửi thấy mùi “có gian tình” thế này?】
【Mọi người có phát hiện không, Hứa với Cố Diễn thì rất thoải mái, còn đứng trước Tạ Lương Chu thì ánh lại né tránh.】
【Thẳng thắn thì là tình bạn, rụt rè thì mới là tình yêu!】
【Chẳng lẽ Hứa thích kiểu lạnh lùng cao lãnh này?】
【Nói bậy, đó không phải cao lãnh, là nội liễm! Anh ấy vẫn lặng lẽ quan tâm, kìa, đi phía gió để chắn gió cho cô ấy!】
Sau tập nữa, lại đến vòng chọn, tôi áy náy bấm nút “từ chối”.
Bình luận:
【Hu hu, CP tui ship lại BE rồi…】
【Sao tôi thấy trên gương mặt vô cảm của ảnh đế lại có tia “bị bỏ rơi” thế này…】
【Trời ơi con đàn bà ! Sao cô không chọn anh ấy!!】
【Cô rốt cuộc thích ! Cô thích kiểu gì! Nói đi!】
12
Kết thúc quay, Tạ Lương Chu quả nhiên tìm đến tôi.
– “Hứa , rốt cuộc em thích kiểu người nào?”
trời mưa rào ào ào, anh toàn thân ướt sũng đứng trước nhà tôi.
– “Anh… sao lại ướt thế này? … Anh uống rượu à?”
không khí nồng mùi rượu trộn với mùi mưa. Hốc anh đỏ hoe, mặt vậy, rõ ràng uống không ít.
Anh kéo cổ áo mình lên ngửi:
– “Có mùi hôi không? Nếu có thì tôi tắm rửa xong quay lại.”
Nói xong quay người định đi, tôi còn chưa kịp mở miệng, năm phút sau chuông lại reo.
này, anh mặc đại một cái áo thun trắng, tóc vẫn nhỏ nước, bộ dạng chưa kịp tỉnh rượu.
Tôi thở dài, kéo anh vào nhà.
Anh ôm cốc nước tôi đưa, ngoan ngoãn ngồi trên sofa:
– “Có phải em vẫn còn giận tôi chuyện đó ở sự kiện không?”
Anh vò mặt, giọng ảo não:
– “Xin lỗi. Khi đó là tiên trưởng thành rồi gặp lại em, em bất ngờ chào tôi, tôi hoảng loạn quá, chẳng nói gì nên mặt mới cứng đơ ra, bị hiểu lầm là lạnh nhạt… Xin lỗi em.”
– “Ngày trước tôi còn chưa có năng lực, khiến em bị chửi oan. Bây giờ tôi mạnh hơn rồi, tin tôi đi, tôi có thể bảo vệ em.”
Tôi bị cú “tấn công thẳng mặt” này làm cho tim hơi run, đành lảng đi:
– “Anh say rồi, để tôi nấu canh giải rượu.”
Vừa định đứng dậy thì cổ tay bị giữ lại:
– “Tôi không uống. Giải rượu xong không dám nói mấy lời này nữa.”
Tôi: “……”
Đôi đen ướt át của anh tôi chằm chằm, kỳ lạ thay lại khiến tôi nhớ con chó sói Tiệp Khắc .
Tạ Lương Chu lắp bắp:
– “Người khác thì bạo dạn, còn tôi vụng về… tôi không nói lời ngọt ngào, tôi chỉ dùng cách… vẫy đuôi để yêu em.”
???
Tôi còn tưởng anh uống nhiều nói nhảm, ngờ anh cầm tay tôi đặt lên đỉnh mình.
tích tắc, từ tóc anh nhú ra cái chó màu xám, nóng hổi, mềm mềm.
Chưa dừng ở đó, sau lưng còn mọc ra cái đuôi lông xù, vẫy kịch liệt cánh quạt, muốn chứng minh tình yêu.
Bộ lông này, màu sắc này… sao quen thuộc thế nhỉ? Một ý nghĩ điên rồ bật lên tôi:
– “Đừng nói… anh chính là Cẩu Đản đấy nhé?”
Tạ Lương Chu nghiêm mặt:
– “Là Tạ Lương Chu. Không có Cẩu Đản, chỉ có Tạ Lương Chu.”
Tôi nghẹn thở: Tạ Lương Chu = chó sói Tiệp!
Tôi run run sờ đi sờ lại, thật, đuôi thật!
Anh bị tôi chạm đến đỏ bừng người, lúng túng nói nhỏ:
– “Em từng nói… chỉ thích tôi thôi.”
Tôi dừng lại:
– “Bao giờ tôi nói vậy?”
chó cụp xuống, đuôi rũ theo. Anh tội nghiệp tôi:
– “Không thể chỉ cần một con cún nhỏ thôi sao? Em thực sự yêu cún à? Hay là muốn xoa tất cún con?”
Anh ôm chặt vai tôi, chôn mặt vào hõm cổ, đôi cọ sát động mạch của tôi làm tim tôi đập thình thịch.
Thú thật, cún nào tôi muốn sờ… nhưng nói ra lúc này thì quá tổn thương chó lòng rồi.
Tạ Lương Chu thì thầm:
– “Em thích tôi không? Thích Tạ Lương Chu, thích cún con không?”
Thích không á? Tôi thề là thích muốn xỉu ! Người hay thú tôi đều thích!
Nhưng anh lại đắm chìm buồn bã, chẳng thấy đôi tôi sáng rực sói đói.
Anh rầu rĩ:
– “Có chú cún nâng niu, có chú thì chỉ bị mưa xối ướt…
Cún yêu em, nhưng nếu chẳng nhận lại gì, cún buồn lắm…”
nói là không có phản hồi! Tôi túm lấy cái đuôi rũ rượi , khẽ hôn lên đôi mềm mại.
Anh ngẩng phắt lên, phản chiếu gương mặt tôi đang kề sát.
Tôi nhịn không nổi, đè anh xuống sofa .
13
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại lờ mờ từ phòng khách làm tỉnh dậy.
Nếu không phải bên cạnh còn đang nằm ngủ ngon lành một người đàn ông có… chó mọc trên , chắc tôi đã nghĩ tất chỉ là một giấc mơ xuân đầy hương sắc.
Điện thoại phòng khách vẫn kiên trì reo, tôi lết cái thân thể rã rời xuống giường, nhẹ chân nhẹ tay đi ra.
Là Hứa Thanh Thanh gọi — lại đòi tiền. Cô ta bảo phí điều trị của Hứa Chí Cường lại tăng thêm.
Tôi cau , dứt khoát cúp máy, rồi chuẩn bị đi kiểm tra cho rõ.
Tạ Lương Chu vẫn đang say ngủ. Quần áo tôi hôm qua bị xé nát đến không mặc nổi, đành lôi một bộ khác từ vali ra rồi vội vã rời đi.
Đây mới là thứ tôi kể từ khi Hứa Chí Cường nhập . Không hiểu sao, đã lâu vậy tôi vẫn nhớ số phòng của ông ta.
Đi gần , bên đã vang lên tiếng cãi vã:
Hứa Chí Cường gầm lên:
– “ cho đi tìm nó đòi tiền!”
Hứa Thanh Thanh cãi lại:
– “Nó là con gái ruột bố, dựa vào cái gì không cho tiền? Nó chỉ cần vung chút tiền là xong, còn con và mẹ phải chăm ông bao nhiêu năm rồi! Con đòi ít tiền thì sao!”
“Ít tiền?” Bốp! Hứa Chí Cường tát cô ta một cái:
– “ gọi đó là ít tiền à? Nếu không phải tao nghe người ta nói ở lăng nhăng bậy bạ, bị lây , giờ cần mấy chục vạn để chữa, định lừa tao sao?!”
Tôi đã hỏi bác sĩ, phí điều trị của Hứa Chí Cường nhiều năm nay không hề thay đổi. Vậy số tiền Thanh Thanh liên tục moi của tôi… đều chui hết vào túi cô ta?
Tôi đẩy bước vào, chặn ngang cuộc cãi vã.
Hứa Chí Cường ngồi trên xe lăn, tôi ngẩn người. Vì ông ta cờ bạc, tôi đã cắt đứt quan hệ cha con. ông bị đánh què phải nhập , tôi chưa từng đến thăm.
Tôi tháo kính râm, giọng lạnh băng:
– “Toàn bộ phí của ông đều là tôi trả. Còn cô ta—”
Tôi chỉ thẳng vào Hứa Thanh Thanh:
– “Tôi không có nghĩa vụ nuôi cô. Sống chết mặc cô, không liên quan gì đến tôi.”
Mặt Hứa Thanh Thanh méo mó vặn vẹo:
– “Dựa vào cái gì!”
Tôi cười nhạt:
– “Dựa vào việc hồi nhỏ cô dìm chết con chó của tôi. Tôi chưa từng có một đứa em gái ngược đãi động vật.”
Hứa Thanh Thanh lao đến, gào lên:
– “Ha, chỉ là một con chó cô nhớ đến tận bây giờ! Tôi mặc kệ, nếu cô không đưa tiền, tin không, tôi cho thiên hạ ngôi sao Hứa của các người có một ông bố tàn tật, vừa cờ bạc vừa nợ nần!”
Bốp!
Tôi vung tay tát thẳng, khiến cô ta sững người. Đợi đến khi định phản kháng, tôi đã dứt khoát xốc cổ ném cô ta ra .
Đúng lúc đó, mẹ cô ta bưng cơm . thấy con gái bị đánh, bà ta lập tức lăn đùng ra hành lang gào khóc kẻ điên:
– “Đánh người rồi! Đại minh tinh Hứa đánh người đây này!”
Hứa Chí Cường cuống lên, giục tôi đi mau. Nhưng mẹ con cứ giở trò ăn vạ chắn trước , sống chết không cho tôi rời đi. Ông tức đến nỗi giận đùng đùng đập chân tàn tật.
– “Câm miệng! Tất câm miệng cho tao!”
Hứa Thanh Thanh vẫn gào:
– “Dựa vào cái gì nó sống sung sướng, người người tung hô!
Mọi người đến xem đi! Đại minh tinh Hứa có một ông bố vừa cờ bạc vừa tàn phế, lại còn bất hiếu, không thèm ngó ngàng đến cha ruột!”
Sức lan truyền của dư luận khủng khiếp. Chưa nửa tiếng, đã bị phóng viên kéo đến chật kín, chen chúc hòng moi tin sốt dẻo.