Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BBGPxYah7
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Rời quán ăn, bạn tôi cười gian, đẩy tôi tới trước mặt Lục Tiêu.
“Anh Lục, hai người nói chuyện đi, em về trước nhé, nhớ đưa bạn em về nhà an toàn đó.”
Lục Tiêu hơi gật đầu:
“Biết rồi.”
Tôi chậm rãi ngẩng lên, chạm ánh mắt anh ta.
Đang định liếm môi vì hơi khô nhưng kìm lại, sợ lại bị nói là thả thính, bèn đưa cho anh ta một chai nước chưa khui nắp.
Mắt Lục Tiêu lóe lên:
“Đưa tôi?”
“Không, tôi nhờ anh vặn nắp giúp, nãy vặn mãi không mở được.”
Ngồi ăn nãy giờ khát khô cả họng, suýt sặc mấy lần.
Tôi cau mày bực bội.
…
Lục Tiêu bình thản vặn nắp, chẳng tốn chút sức nào.
“Xong rồi.”
“Cảm ơn nhé.”
Tôi cầm lấy, tu ừng ực mấy ngụm.
Khát cả buổi, uống hơi vội.
Một ít nước trượt theo khoé môi chảy xuống cổ, lấp lánh ánh nước.
Yết hầu Lục Tiêu khẽ động, như đang nuốt khan.
Tôi khựng lại, nhớ lời bạn dặn thử chủ động một chút, nên từ từ đưa chai nước sang, nhẹ giọng hỏi:
“Anh cũng khát à?”
“…Ừ.”
“Vậy uống chút đi.”
…
Lục Tiêu hờ hững nhướn mắt nhìn tôi, đáy mắt ánh lên tia cười.
Anh ta đưa tay đón lấy, môi đặt đúng chỗ tôi vừa uống, nhẹ nhàng chạm vào.
“Được.”
Anh ta uống rất nhanh, yết hầu chuyển động rõ rệt.
Tôi thầm nghĩ,
Đấy.
Anh ta cũng khát mà.
14
Cứ vậy, hai đứa tôi cùng uống hết một chai nước.
Lục Tiêu không vứt chai, chỉ lười biếng hỏi tôi:
“Lâm Thính, em ăn no chưa?”
“Tạm tạm thôi.”
“Cũng được” là sao?
Anh ta hơi cúi người, mặt lại gần tôi hơn một chút.
“Nếu đói thì anh đưa em đi ăn lẩu cay chỗ em thích nhất.”
“Gần mười giờ rồi, quán sắp đóng, anh lái xe qua đó cũng mệt.”
Tôi nhỏ giọng nhắc, định để anh ta tự rút lui.
Nhưng ánh mắt Lục Tiêu lại dịu hẳn đi:
“Quán đó anh mua lại rồi.”
“Hả? Anh?”
“Ừm, giờ nó là của anh, em muốn ăn lúc nào cũng được.”
…
Trời ơi.
Sao cái voucher giảm giá đặt cơm trưa hôm nay không nổ chết tôi luôn đi?
Muốn khóc thật.
Nói thật, chiêu theo đuổi kiểu này thì đến con heo chưa mở mắt cũng phải cảm động.
Mà tôi—con heo này, à không, con người này—lại còn là dạng ăn mềm không ăn cứng.
Thật ra tối nay tôi tính dứt khoát từ chối anh ta thêm lần nữa.
Nhưng mấy lời bạn tôi nói, cộng với cái dáng vẻ tự hạ mình nhường nhịn kia làm tôi chùn lại.
Tôi gãi đầu, nghĩ ngợi một chút:
“Lục Tiêu, mai sinh nhật anh đúng không?”
“Ừ. Còn nhớ à?”
“Nhớ chứ, anh nói gì tôi đều nhớ.”
Gần đây ngày nào anh ta cũng lượn trước mặt tôi, không quên nhắc vụ sinh nhật.
Thậm chí tôi còn biết cả tâm trạng của mẹ anh ta lúc sinh anh ta cơ mà.
Muốn quên cũng khó.
Nghe tôi nói, Lục Tiêu vô cớ nhướng mày, khoé môi hơi cong lên.
“Em quả nhiên đang thả thính anh.”
“…?”
Lại nữa.
Tôi mệt quá, lười giải thích luôn, dứt khoát đổi đề tài:
“Lục Tiêu, chuyện anh mời tôi tới tiệc sinh nhật… tôi đồng ý rồi.”
Khoé miệng anh ta cong rõ hơn.
“Được, mai anh tới đón em.”
“Anh muốn quà gì không?”
Tôi âm thầm tính tiền trong ví, chắc đủ mua một món quà xịn cho anh ta.
Lục Tiêu lắc đầu.
“Không cần quà gì hết, anh chẳng thiếu gì cả. Em chịu tới đã là món quà tuyệt nhất rồi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta.
Ba giây sau, chính tôi đỏ mặt quay đi trước.