Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
18
Đang cố gắng ngồi cho ra vẻ bình tĩnh thì cửa phòng bỗng mở ra.
Một cô gái xinh đẹp, dáng người bốc lửa bước vào.
Cô ta cười ngọt ngào, giọng nũng nịu:
“Chào mọi người, tôi là bên phòng kế bên, chơi trò thử thách thua nên chỉ cần qua đây xin WeChat một anh đẹp trai là được.”
“Làm ơn nhé, tôi không muốn quay về nhận phạt, mọi người giúp tôi đi.”
Có cậu công tử cười cười đáp:
“Được thôi, cô thích ai thì cứ xin của người đó đi.”
“Cảm ơn nha.”
Cô gái cười tươi, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt vào Lục Tiêu – người toát ra khí chất nổi bật nhất.
Sau đó cô ta uốn éo bước tới, cúi xuống đưa mã QR ra trước mặt anh ta.
Vòng một lồ lộ đến mức tôi nhìn còn thấy mặt nóng bừng.
Trời ạ.
Gắt thật.
“Anh đẹp trai, có thể cho em xin WeChat không?”
Lục Tiêu cụp mắt, nhàn nhã uống rượu, chẳng buồn trả lời.
Cô gái cũng không chịu bỏ cuộc, tiếp tục nũng nịu:
“Anh ơi, giúp em đi mà, sau này mình còn có thể tiếp tục làm quen đó.”
Vừa nói vừa dùng điện thoại cụng nhẹ vào ly rượu của Lục Tiêu, đầy vẻ khiêu khích.
Người cứ vặn vẹo như sắp biến thành dây thừng.
Lần này, Lục Tiêu cũng có phản ứng.
Anh ta đặt ly rượu xuống, ngước mắt lười biếng, ánh mắt đầy thiếu kiên nhẫn.
“Nếu ngứa thì đi tắm đi.”
Nói xong, anh ta lập tức quay sang nhìn tôi.
Giọng nói vừa nãy còn lạnh lẽo nghiêm túc giờ bỗng dịu xuống, khàn khàn nghe mà lòng mềm nhũn.
“Linh Thính, anh say rồi, em đưa anh về nhà được không?”
Cô gái xinh đẹp cứng mặt: “…”
Tôi cũng chết trân: “…”
Không biết ai nhịn không nổi buông một câu:
“Lục Tiêu, anh tiêu chuẩn kép ghê ha.”
19
Hôm đó cuối cùng tôi vẫn lái xe đưa anh ta về nhà.
Nhưng lần này thì nhất quyết không ngủ lại.
Tôi ép anh ta phải mở cửa cho tôi ra.
“Lục Tiêu, tôi ở lại thì không hợp đâu.”
“Vậy anh lái xe đưa em về.”
“Anh uống rượu rồi.”
“Vậy anh đi cùng em lái xe về nhà em, xong em lại chở anh về.”
“…”
Tôi nghẹn lời: “Anh tính lồng ghép vòng lặp vô hạn đấy hả?”
Lục Tiêu bị chặn họng, bực mình nhưng vẫn phải mở cửa.
Trước khi đi, tôi vẫn quay lại, đưa cho anh ta một món quà.
Là chiếc khuy măng sét mua bằng mấy tháng lương của tôi.
“Lục Tiêu, sinh nhật vui vẻ.”
“Chỉ có mỗi cái này thôi à?”
Tôi hiểu anh ta đang mong gì.
Nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi, khẽ ậm ừ:
“… Ừm.”
Sau đó tôi về nhà, lấy cớ xin nghỉ phép, trốn trong phòng ba ngày không bước ra ngoài.
Cả người chìm trong suy nghĩ hỗn loạn.
Lục Tiêu gọi điện, nhắn tin tôi cũng chỉ trả lời qua loa.
Anh ta không chịu thua, mò tới dưới chung cư tôi, ngồi đó hút hết điếu này tới điếu khác.
Ban đêm nhìn xuống vẫn thấy đốm lửa nhỏ sáng lập lòe.
Bạn thân tôi cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, đạp cửa xông vào để nói chuyện cho rõ.
Cả bụng tức giận của nó khi thấy tôi đầu tóc bết dính ba ngày không gội cũng tiêu tan luôn.
Nó cẩn thận dò hỏi:
“Cưng, mày đang trốn Lục Tiêu hả?”
Tôi lắc đầu:
“Cũng không hẳn là trốn.”
“Thế mấy hôm nay mày bị sao vậy?”
“Tao đang nghiêm túc suy nghĩ.”
“Suy nghĩ gì?”
“Suy nghĩ xem rốt cuộc tao với Lục Tiêu là kiểu tình cảm gì, anh ta có phải chỉ nhất thời hứng thú hay thật lòng thích tao.”
“Câu đầu dễ mà, mày chỉ cần nói một câu ‘không thích’, nhà tao sau này dù có phá sản tao cũng xuống lầu giúp mày đuổi anh ta đi.”
“… Không cần đâu, tao cũng khá thích anh ta.”
Mặt tôi nóng lên.
Kiểu đỏ mặt rất kín đáo, hơi ngại ngùng.
Ngay từ ngày đầu anh ta bắt đầu theo đuổi, tôi chưa từng nói mình không thích.
Chỉ là tự thấy bản thân không xứng nên luôn chùn bước.
Lục Tiêu tốt quá.
Không ai nỡ thật lòng từ chối anh ta.
Bạn tôi hiểu ra liền cười hớn hở:
“Hay rồi, vậy câu thứ hai, muốn biết Lục Tiêu nghĩ gì thì xuống lầu đi, nhìn xem ánh mắt anh ta là sáng rỡ hay ghét bỏ.”
Ý hay đấy.
Thế là tôi đi xuống.
20
Mặc nguyên bộ váy ngủ cũ kỹ, đầu ba ngày không gội, mặt mộc không son phấn.
Nói thật nhìn chẳng có gì gọi là dễ coi.
Nhưng Lục Tiêu vừa nhìn thấy tôi, mắt liền sáng lên, yết hầu còn khẽ động như nuốt nước bọt.
“Đừng quyến rũ anh.”
“Nhưng tối nay anh rảnh.”
“…”
Câu này vẫn y như mọi lần, làm tôi cạn lời.
Nhưng trong lòng lại hơi vui.
Anh ta không hời hợt.
Anh ta thích chính con người tôi.
Ngực tôi như bị lấp đầy, từng bong bóng hạnh phúc thi nhau nổ tung, dồn dập ùa tới.
“Lục Tiêu, mấy ngày nay tôi không có trốn anh.”
“Ừm, sao tự nhiên nói vậy?”
“Tại vì… vì…”
Tôi cố gắng sắp xếp từ ngữ.
“Vì tôi thích anh, không muốn anh hiểu lầm.”
Ánh mắt Lục Tiêu càng sáng rực.
Anh ta bước tới, nắm tay tôi, một tay còn ôm lấy tôi.
“Ừm, anh cũng thích em.”
Tôi hơi đẩy anh ta ra, tiếp tục nói rõ:
“Mấy ngày nay tôi nghĩ thông rồi.”
“Có thể không lâu nữa bọn mình sẽ chia tay, cái thích về mặt thể xác cũng sẽ phai, nhưng ít nhất bây giờ là thật lòng với nhau.”
“Thật ra yêu quan trọng ở quá trình chứ không phải kết quả, trước giờ là tôi quá nhát.”
“Xin lỗi anh.”
Vừa dứt lời, không khí xung quanh như lạnh hẳn xuống, ngột ngạt hẳn đi.
“Thật không?”
Lục Tiêu nhếch môi cười kiểu chẳng cười nổi.
Anh ta cúi đầu.
Rồi hôn tôi thật mạnh, gần như dữ dội.
“Linh Thính, vừa mới hai bên thổ lộ mà em đã nghĩ tới chia tay, có phải hơi cặn bã quá không?”
21
Sau đó, tôi và Lục Tiêu thật sự bắt đầu yêu nhau.
Có nghĩ tới chia tay không?
Thật lòng là không.
Vì mọi thứ từ yêu đương, đính hôn đến cưới hỏi đều diễn ra nhanh đến mức không kịp nghĩ.
Nhanh đến độ ai cũng nói Lục Tiêu sợ tôi bỏ anh ta nên phải “trói” cho chắc.
Tôi thật sự chẳng còn thời gian mà suy tính gì nữa.
Về sau tôi mới phát hiện một bí mật.
Lục Tiêu bị tôi “câu” trúng thật ra không phải vì mấy chiêu vô thức gì cả.
Anh ta thích tôi, vốn dĩ là từ ánh nhìn đầu tiên.
Cho nên lần nào cũng phối hợp.
(Hết truyện chính)