Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5.

Tôi ngồi xuống bàn ăn, bật chế độ im lặng cho điện thoại, rồi chụp ảnh gửi cho “Người rảnh rỗi”.

Tôi: 【Trước cửa sổ sát đất hình như không có gì liên quan đến nước cả.】

Người rảnh rỗi: 【Có đấy. Cô thử đến gần, nhìn vào bốn góc của cửa sổ.】

Tôi vươn vai làm bộ như mỏi mệt, thong thả bước đến gần cửa sổ sát đất.

Khóe mắt tôi vẫn liếc trộm Triệu Bình Bình và Trương Tiểu Muội.

May là cả hai vẫn đang chăm chú xem tivi, không để ý gì đến tôi.

Tôi giả vờ nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhưng thật ra đang âm thầm quan sát kỹ bốn góc của khung cửa.

Và đúng là mỗi góc đều có một đồng xu đồng!

Để che mắt người khác, ai đó đã khéo léo sơn đồng xu thành màu đen giống hệt khung cửa sổ.

Nếu không có “Người rảnh rỗi” chỉ rõ vị trí, chắc chắn tôi chẳng bao giờ nhận ra.

Tôi vội vàng chụp lại từng chi tiết về đồng xu rồi gửi cho hắn.

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Không ngờ.

“Chói loà”! Một luồng sáng trắng mạnh mẽ chớp ba lần liên tiếp.

Tiêu rồi!

Vì ánh sáng ở khu cửa sổ quá tối, điện thoại tôi đã tự động bật chế độ đèn flash khi chụp.

Tôi còn đang vắt óc nghĩ xem lấy lý do gì để lấp liếm, thì Trương Tiểu Muội đột ngột xuất hiện phía sau tôi.

Cô ta đặt cằm lên vai tôi, ánh mắt rơi đúng vào màn hình điện thoại.

Giọng cô ta nhẹ nhàng vang lên bên tai:

“Chị Nguyệt Nguyệt, chị đang chụp gì thế?”

6.

Giọng nói đột ngột ấy khiến tim tôi khựng lại một nhịp.

Tôi theo phản xạ lập tức tắt màn hình điện thoại.

Sau đó mỉm cười:

“Chị đang muốn chụp cảnh đêm, đăng lên WeChat than thở một chút thôi mà.”

Trương Tiểu Muội níu lấy tay tôi lắc lắc, vẻ mặt tinh nghịch đáng yêu:

“Chị Nguyệt Nguyệt, ai làm chị buồn vậy? Nói đi, em giúp chị xả giận!”

Tôi lặng lẽ rút tay lại, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi:

“Chị chỉ nói vậy thôi, em nghĩ xem ai dám chọc chị Nguyệt Nguyệt của em? Mà cũng gần 11 giờ rồi đấy, mai em làm ca sớm đúng không? Còn không đi tắm đi?”

Trương Tiểu Muội lè lưỡi, rồi quay về phòng lấy quần áo vào phòng tắm.

Tôi trở lại bàn ăn, vội vàng mở điện thoại xem tin nhắn của “Người rảnh rỗi”.

【Đó gọi là tiền đồng thủy thư. Đồng xu cô chụp là loại giao vĩ long xà trong thủy thư vật bồi táng từ những ngôi mộ cổ ngàn năm. Loại đồng xu này âm khí cực nặng, lại thuộc Thủy. Với chúng thì ngăn ánh sáng mặt trời vào nhà cô hoàn toàn là chuyện nhỏ.】

【Giờ cô thử đi xem mấy cửa sổ khác đi.】

Tôi làm như không có gì, lặng lẽ kiểm tra tất cả các cửa sổ ở khu sinh hoạt chung.

Quả nhiên, không là tiền đồng thì cũng là chai tinh dầu thơm đặt trên bệ cửa sổ.

Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn chụp ảnh chai tinh dầu gửi cho hắn.

Tôi: 【Lúc nãy anh nói nước thường không có tác dụng. Vậy mấy chai tinh dầu này chứa cái gì?】

Người rảnh rỗi: 【Tốt nhất cô đừng biết thì hơn.】

Ngón tay tôi khẽ run lên, nhưng vẫn gõ vài chữ:

【Không sao, anh cứ nói đi.】

Người rảnh rỗi:

【Là nước xác c h ế t. Mỗi bảy ngày phải thay một lần mới giữ được hiệu lực chắn ánh sáng.】

Ngay khoảnh khắc đọc được dòng tin nhắn đó, tôi có cảm giác như mạch m.á.u trong đầu mình muốn nổ tung.

Toàn thân run rẩy như bị đóng băng từ trong ra ngoài.

Và phản ứng của các cư dân trong nhóm chat cũng chẳng khác tôi là mấy.

902: 【Vãi! Tôi vừa bị dọa bật dậy tại chỗ!】

703: 【Nửa đêm rồi mà cứ như đang xem phim ma ấy!】

902: 【Không phải hai người cố tình hợp tác diễn trò hù dọa tụi tôi đấy chứ?】

Người rảnh rỗi chẳng buồn để ý đến họ, mà lại @ tôi lần nữa.

【Nhà cô hiện tại chắc chắn chưa bật điều hòa đâu nhỉ? Nhiệt độ hôm nay là 42 độ, dù là ban đêm vẫn cực kỳ oi bức. Giờ thử mở cửa chính ra xem, liệu luồng hơi nóng bên ngoài có lọt vào trong nhà không.】

[ – .]

Để không khiến bạn cùng phòng nghi ngờ, tôi giả vờ vào bếp dọn dẹp rác, sau đó xách túi rác ra ngoài và mở cửa chính.

Khoảnh khắc bước ra ngoài, luồng nhiệt nóng hừng hực như sóng thần ập vào mặt.

Nhưng khi tôi quay lại vào nhà, bầu không khí vẫn lạnh lẽo như cũ.

Để kiểm chứng lời hắn nói, tôi thử đứng ở ngưỡng cửa nửa thân trong nhà, nửa thân ngoài cửa.

Một nửa cơ thể nóng như thiêu đốt, một nửa lại lạnh lẽo như hầm băng.

Giây phút ấy, tôi thực sự cảm nhận rõ ràng:

Nhiệt khí bên ngoài không tài nào xâm nhập vào được căn nhà này.

Chuyện này… thật sự quá bất thường.

7.

“Người rảnh rỗi” lại tiếp tục thúc giục trong nhóm chat:

【Sau khi xác nhận xong, cô hãy nhớ lại xem hai con sư tử đá được đặt trước cửa nhà vào ngày nào? Ngày đó chính là ngày dương trạch biến thành âm trạch. Rồi tính xem cô đã ở trong âm trạch bao nhiêu ngày rồi?】

Tôi bỗng thấy nghiêm túc hẳn lên, liền mở lịch điện thoại ra xem.

Hôm nay là ngày 25 tháng 8.

Còn hai con sư tử đá được đặt trước cửa vào hôm nào, tôi hoàn toàn không nhớ nổi.

Khoảng thời gian trước công ty quá bận, cộng thêm chuyện sửa nhà, chuyển nhà gộp lại một đống việc, tôi gần như phải tách người ra làm tám mới đủ.

Chúng tôi dọn vào nhà mới hôm 1 tháng 7.

Tôi chỉ nhớ rằng không lâu sau ngày dọn vào, trong lúc ba người ăn cơm, có một người trong hai bạn cùng phòng nói đã mua sư tử đá.

Lúc đó tôi vừa ăn vừa nghe điện thoại công việc, căn bản không nghe rõ ai là người đã nói.

Nhưng hiện tại tôi vẫn còn sống, có nghĩa là thời gian tôi ngủ trong âm trạch chưa đủ 49 ngày.

Bây giờ đã là 11 giờ đêm.

Tôi chỉ còn 1 tiếng tuyệt đối an toàn.

Sau thời điểm này, mỗi ngày trôi qua đều có thể vượt qua ngưỡng 49 ngày mà “Người rảnh rỗi” đã nói.

Từ lúc chuyển vào nhà mới đến giờ, tôi không rời nhà một đêm nào.

Nhưng Triệu Bình Bình đã từng đi công tác vài ngày.

Trương Tiểu Muội cũng từng về trường một đêm.

Nên trong ba người, tôi là người nguy hiểm nhất.

Lúc này tôi không còn tâm trí quan tâm đến việc sư tử đá được đặt ngày nào, ai là người đặt.

Việc cấp bách là: RỜI KHỎI ÂM TRẠCH. Không ngủ đủ 49 ngày là tôi sẽ an toàn.

Tôi lập tức nhắn trong nhóm:

【Tuy không chắc những điều anh nói là thật, nhưng nghe lời khuyên thì chẳng thiệt gì. Tôi quyết định tối nay sẽ ra ngoài thuê khách sạn ở tạm. Mai sẽ tìm thầy phong thủy đến xem nhà.】

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi gửi tin xong, Người rảnh rỗi liên tục gửi ba tin nhắn:

【ĐỪNG RA NGOÀI!】

【ĐỪNG RA NGOÀI!】

【BÂY GIỜ TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC RA NGOÀI!】

8.

Sau khi tôi gửi tin nhắn nói sẽ ra ngoài thuê khách sạn, Người rảnh rỗi liền phát điên @ tôi liên tục trong nhóm, như thể sợ tôi không thấy.

Tay tôi khựng lại khi đang cầm áo khoác.

Tôi nhắn lại một câu, lòng bắt đầu hoảng:

【Tại sao không thể ra ngoài?】

Người rảnh rỗi lập tức trả lời:

【Nếu cô đã sống trong âm trạch quá 42 ngày, thì hồn phách của cô đã không còn nguyên vẹn. Nếu giờ này mà ra ngoài, gặp phải lệ quỷ, nó có thể nhập xác cô, thậm chí điều khiển cơ thể cô t ự s á t.】

【Việc quan trọng nhất bây giờ là: xác định hôm nay có phải là ngày thứ 49 không! Nếu chưa tới, cô chỉ cần cố cầm cự đến sáng, rồi mời thầy phong thủy giỏi tới giúp.】

Tôi trích dẫn lại dòng tin trên rồi nhắn riêng cho anh ta:

【Vậy anh có thể đến giúp tôi không? Tôi trả gấp đôi tiền cũng được…】

Người rảnh rỗi nhanh chóng trả lời:

【Tôi ở cùng chung cư với cô, nhưng hiện đang đi công tác xa, không kịp quay về.】

Tôi cảm thấy như có thứ gì đó chìm hẳn xuống đáy lòng, không thể trấn tĩnh.

Tôi lại gõ một câu, ngón tay lạnh buốt:

【Nếu hôm nay đúng là ngày thứ 49 thì sao? Nếu vượt qua mười hai giờ đêm thì… chuyện gì sẽ xảy ra?】

Anh ấy trả lời chậm hơn một chút, rồi cuối cùng gửi tới:

【Tôi chỉ có thể chúc cô may mắn. Nhưng… tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng để cứu cô… Chỉ là… tôi không thể đảm bảo được kết quả cuối cùng…】

Tùy chỉnh
Danh sách chương