Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nếu tôi không nhớ lầm, thì vì Chủ tịch mà trong giới kinh doanh rất nhiều ông lớn kiếm cớ tới thăm.
Đối với một thiên kim thật sự mới Tần như tôi mà , nếu Tần gia thực lòng công nhận, thì đây là cơ hội tốt nhất để giới thiệu ngoài, chính thức lộ diện.
Tôi lạnh giọng hỏi: “Đây là em, hay là ?”
Tần Kiều Kiều tỏ đắc :
“Tất nhiên là em, nhưng khen em suy nghĩ chu toàn đấy. Tần có một mình em là đủ để diện kiến thiên hạ rồi.”
Tôi cười khẽ không : “Hay là chúng ta cá cược một phen, cược xem lát nữa có phải em sẽ phải tới mời chị không?”
Tần Kiều Kiều bật cười khinh bỉ: “ , chị đang nằm mơ giữa ban ngày à?”
đến mười lăm phút sau, Tần Kiều Kiều thở hổn hển chạy tới mở cửa, sắc mặt âm trầm, tối : “ bảo chị !”
Tôi ngồi phịch trên giường, buồn chán lật quyển quy củ Tần, cũng không ngẩng :
“Không được, quy củ học xong.”
Cô ta quýnh , xông tới định kéo tôi, tôi theo phản xạ bẻ cô ta một cái, khiến Tần Kiều Kiều đau tới hít một ngụm khí lạnh.
Cô ta ôm cổ , căm hận tôi: “Chị rốt cuộc muốn thế nào mới chịu ?”
nãy cô ta còn định dáng trước đám đại lão giới kinh doanh Hải thị, ai ngờ Chủ tịch lại nhắc tới cái tên “ ”, lập bảo cô ta nhanh mời người .
Tôi giả vờ suy nghĩ rồi nhe răng cười với cô ta: “Hay là em sủa hai tiếng chó con nghe thử xem?”
“Chị!”
Tần Kiều Kiều mặt đầy giận, nghiến răng nghiến lợi tôi: “Mau , giục rồi!”
Tôi quay tiếp tục nghiên cứu quy củ, cô ta đành miễn cưỡng mặt mày tối sầm, “gâu gâu gâu!”
bước khỏi phòng, bước chân tôi càng lúc càng nhanh.
đến chỗ rẽ cầu thang liền nghe thấy cha ruột tôi đang hạ thấp tôi:
“Con gái ruột tôi từ nhỏ thất lạc bên ngoài, không có giáo dưỡng, không hợp với nơi sang trọng, mong các vị đừng chấp nhặt.”
Tiếng chén trà đặt mạnh bàn trà vang , tiếp đó là gương mặt trầm cha nuôi tôi.
Tôi cũng không nhịn được mà lắc cười khẽ.
Trước mặt người nuôi tôi mà tôi không có giáo dưỡng, Tần lần đúng là chẳng cần tư nữa rồi.
Cha Tần thoáng chột dạ, ánh lúng túng lướt qua đám đại lão thương giới, đành cười gượng:
“Đây chính là con gái ruột mà tôi nhận lại, .”
Tôi tự nhiên chào hỏi từng người: “Cháu chào các cô chú, cháu là .”
Ánh mọi người đầy hàm , cười vui vẻ đáp lại:
“Lão Tần, thế là tốt rồi còn gì.”
Khóe tôi liếc thấy trong ánh Tần Kiều Kiều hiện sự không cam lòng và độc ác.
Quả nhiên ngay sau đó cô ta bắt thể hiện:
“Các cô chú để cháu rót trà ạ, chị à, chúng ta cùng nhau .”
rồi kéo lấy tôi, “Chị, chị mang trà tới cho chú và dì !”
Tôi định đưa nhận lấy chén trà, còn chạm tới, Tần Kiều Kiều nở nụ cười ác độc, đột nhiên buông .
Nếu tôi không đỡ kịp, không chỉ bị phỏng mà còn bị tiếng xấu là hậu đậu vụng .
Ngay giây sau, cô ta còn kịp mở miệng “Chị sao mà bất cẩn !”,
tôi vững vàng đỡ lấy chén trà, mỉm cười với cô ta.
Thật nghĩ võ tôi học là để chơi à?
Tần Kiều Kiều nuốt một hơi , lại cầm một ly trà khác đưa tới phía cha Tần.
Lễ qua lễ lại, không đáp lại thì thất lễ.
Tôi lặng lẽ vươn chân, trong góc khuất mà khẽ đá nhẹ một cái.
Chỉ thấy cô ta ngã chúi phía trước, trà bắn tung tóe, toàn bộ đổ quần tây cha Tần, ướt một mảng lớn.
Cha Tần lập đứng bật dậy, mất mặt như trước bao người, suýt thì ngất vì .
Tần Kiều Kiều hoảng hốt:
“Con… không phải…” Cô ta giơ chỉ tôi: “Là chị ta cố đá con, là chị ta!”
Cha Tần lập trừng tôi:
“ , con làm cái gì ? Cố tình khiến em con mất mặt, con sao lại độc ác như ?”
gì vội quy tội khi không có chứng cứ, trái tim đúng là lệch phía Thái Bình Dương thật rồi.
“Mau xin lỗi em con !”
Ánh Tần Kiều Kiều liếc tôi, thoáng qua một tia đắc .
Nếu tôi mà thật sự thừa nhận, chẳng phải sẽ mang tiếng độc ác, sau còn mặt mũi nào ngoài gặp người ta nữa, lẽ nào cha Tần lại không hiểu chuyện đó?
đợi tôi mở miệng, cha nuôi tôi nửa cười nửa không phía mọi người:
“Có ai trong các vị thấy con bé đưa chân không?”
Toàn những người tinh tường có mặt, ai nấy đều lắc , có người còn cười cười giảng hòa:
“Lão Tần, ông có tuổi rồi, mũi cũng hơi kém rồi đấy, chắc nhầm thôi.”