Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
03
Tiễn đạo sĩ về xong, tôi cố tình bưng một đĩa cupcake sang nhà Hà Thúy Phương.
Tầm chồng cô ta vẫn chưa tan ca, chắc không đến nỗi lại lúc cảnh gia bạo như lần trước.
Cô ta mở , ánh sáng lên đầy bất ngờ, còn chồng thì lườm tôi một cái rõ dài:
“Xui xẻo thật, lại là con gà mái không đẻ nữa.”
“Cô đấy, cũng chỉ giao du loại người như thôi!”
Hà Thúy Phương cười gượng, nhưng tôi tinh ý nhận ra tia hận thù nơi đáy cô ta.
Tôi vội vàng đưa đĩa bánh tới:
“Hôm nay tôi qua là để báo chị một , nhà tôi sắp sửa chuyển đi rồi. đạo hôm qua xem xong bảo phong thủy nhà không hợp đường con cái, nên tôi tính đổi chỗ ở.”
“Nhà cũng đã đăng bán rồi, vài ngày tới chắc có người tới xem, nếu có làm phiền mong chị thông cảm.”
Nghe tới đây, chồng Hà Thúy Phương chẳng buồn che giấu thái độ, ném cả nắm vỏ hạt dưa vào người tôi:
“ là nực cười! Không đẻ được thì đổ thừa trời đất, giờ còn đổ cho cái nhà? Cô mà là con dâu tôi thì tôi đuổi ra khỏi từ lâu rồi!”
Lời đó làm tôi chợt lóe lên một ý nghĩ — rồi!
Kiếp trước chồng Hà Thúy Phương rõ ràng luôn chê cô ta không con được, chồng lại đánh đập, mà chẳng ai nói đến ly hôn.
Người đàn ông không muốn ly dị một người vợ không thể con — nguyên nhân chỉ có thể là: chính ta mới là người vô .
Tôi thăm dò:
“ là… chị cũng thử cách tôi xem? đạo còn nói chồng tôi cũng đi khám, bảo cung tử tức xấu, mệnh vốn ít con cái…”
Tôi còn chưa nói hết câu thì chồng Hà Thúy Phương đã vác chổi đuổi thẳng tôi ra khỏi , sầm một đóng lại:
“Nói năng hàm hồ! Đàn bà con mà dám mở miệng xúc phạm đàn ông ư!”
Nhìn dáng vẻ nổi đóa ấy, tôi gần như chắc chắn — người vô chính là chồng cô ta.
Hai con họ rõ ràng , nhưng không muốn mang , nên mới đổ hết lên đầu Hà Thúy Phương, rồi ra sức hành hạ cô ta.
Còn vụ dán tờ giấy to trong khu tố cô ta vô … là có người khác làm, là do chính con nhà họ tự biên tự diễn?
Nghĩ tới đây, tôi liền đặt mua một chiếc camera siêu nhỏ, canh đêm hôm khuya khoắt lắp lén lên bảng tên .
Loại rất khó phát hiện, gần như vô hình, mà lại chiếu thẳng vào nhà Hà Thúy Phương, giúp tôi quan sát nhất cử nhất động bên đó.
Sáng hôm sau tôi đi làm như bình thường, đến lúc về nhà thì hoảng hồn phát hiện trước có dán một lá .
Trên đó còn loang lổ vệt máu đỏ, nhìn cực kỳ xui rủi.
Tôi hoảng quá, lập tức gọi cho Cố Minh.
vừa đến đã tức giận đòi gỡ ngay xuống.
Tôi chợt nhớ tới lời đồn trên mạng, sợ có không nên vội chặn lại, rồi nhanh chóng chụp hình gửi cho đạo sĩ.
Phản hồi từ đạo sĩ khiến tôi lạnh sống lưng:
“Là trấn , có người xem cô như vật cần trấn áp. Thắp ba nén hương rồi nói rõ mọi , sau đó mới được gỡ bỏ.”
vật?
Hình ảnh chồng Hà Thúy Phương vung chổi đuổi tôi lại hiện lên trong đầu.
Tôi mở đoạn video từ camera ra xem — không ngờ, người dán lại chính là… Hà Thúy Phương.
Tôi đã cố gắng lắm rồi, đã giấu kín thân phận, cố làm thân cô ta, mà cô ta vẫn đối xử tôi như thế?
Một ý nghĩ vụt lên trong đầu tôi.
Chẳng lẽ cô ta nghĩ mình không được con… là do phong thủy nhà tôi ảnh hưởng?
Cả người tôi như rơi vào hầm băng.
Nếu trong lòng cô ta thật sự tin tôi là nguyên nhân khiến cô ta bất hạnh, thì ai được cô ta còn có thể làm tiếp theo?
04
lúc đó, màn hình truyền đến một cảnh tượng khiến người ta buồn nôn.
Sau khi Hà Thúy Phương rời khỏi nhà không bao lâu, chồng cô ta từ trong bước ra.
Một người phụ nữ ăn mặc lẳng lơ, nhìn phát ngay không làm nghề đàng hoàng, quấn tay quanh cái bụng bia ta rồi kéo đi vào lối thoát hiểm, bên trong vang lên những âm thanh không thể miêu tả.
Mười phút sau, điện thoại ả vang lên thông báo từ Alipay: “500 tệ đã vào tài khoản”.
Cố Minh vừa đã vội lấy tay bịt tôi lại: “ xem cái loại dơ bẩn làm ? Bẩn , không tốt đâu!”
Tôi nhìn màn hình, vẻ mặt trầm ngâm, vội ngăn lại: “ lá đằng sau đừng gỡ nhé, trong lòng không có quỷ thì không sợ thứ . để xử lý, làm sao cô ta rồi.”
Hôm sau, tôi lại mời đạo sĩ tới nhà làm lễ, cố tình để nhà mở toang, chỉ chờ Hà Thúy Phương để ý.
Quả nhiên chưa được bao lâu, tôi liền một cái bóng lén lút quanh quẩn ngoài hành lang.
Tôi giả vờ không , chỉ chăm chú quỳ gối trước đạo sĩ dập đầu liên tục.
Cuối cùng cô ta nhịn không được mà bước vào:
“ à, cô đang làm thế?”
Tôi ra vẻ huyền bí, “suỵt” một :
“ nói hôm qua trong nhà có khí xâm nhập, may mà có người tốt bụng dán giúp trấn lại, hôm nay đến thu khí. Sau hôm nay chắc bán nhà cũng suôn sẻ hơn.”
Nghe , ánh vốn cúi gằm đầy chột dạ cô ta bỗng sáng bừng lên.
“Thật à? Hôm qua tôi còn định nhắc cô đấy, không ngờ người dán lại là người làm việc tốt!”
Tôi gật đầu lia lịa, cô ta trông như đã hoàn toàn yên tâm.
Ngay lúc đó, đạo sĩ quay sang nhìn cô ta, mặt biến sắc hẳn:
“Cô … cô… cô…”
Cô ta biểu cảm đạo sĩ liền hoảng hốt:
“Tôi… tôi có sao?”
Đạo sĩ trấn tĩnh lại, nghiêm nghị nói:
“Tôi phúc khí cô vẫn còn, tiết lộ một chút cũng chẳng sao. Cung tử tức cô bị người xâm phạm, bên cạnh có thể có yêu ma hoặc ác quỷ cản trở, khiến cô khó có con. Từ nay về sau, mỗi đêm 12 giờ tắm dưới ánh trăng để tăng phúc khí cho cung tử tức. Nhưng nhớ kỹ, khi ra ngoài không được để ai phát hiện!”
Sắc mặt Hà Thúy Phương tái mét:
“ nói là… tôi không có con là do khí? chỉ cần tắm trăng là được? Không cần làm lễ ạ?”
Đạo sĩ vung kiếm gỗ đào, dõng dạc nói:
“Yên tâm! Chỉ là tiểu quỷ thôi, cách tôi chỉ đủ đối phó rồi, cần tốn tiền. Tôi làm việc vì đạo, không vì tiền!”
Nghe cô ta sáng rỡ, liên tục cúi người cảm ơn.
Khóe môi tôi cong lên đầy thỏa mãn.
Tôi đã theo dõi ngày liền, phát hiện chồng Hà Thúy Phương – tên là Vương Lôi – cứ vào ngày số lẻ, 11 giờ 50 đêm là lại ra ngoài tìm . Mà hôm nay lại là ngày số lẻ. Tôi chỉ cần ngồi chờ để xem một vở kịch .
Sau khi cô ta rời đi, tôi dúi thêm cho đạo sĩ một nghìn tệ coi như tiền công diễn xuất.
Đến nửa đêm 12 giờ, tôi cố nén cơn buồn ngủ, không dám ngủ sớm.
Quả nhiên, chẳng chốc đã có trò để xem.
Vương Lôi vừa kéo theo cô vào lối thoát hiểm…
Chưa đầy mười phút sau, Hà Thúy Phương cũng từ nhà bước ra.
Hai bên đụng nhau giữa hành lang.
Hà Thúy Phương xông đến túm tóc cô mà đánh tới tấp, còn ả cũng chẳng vừa, túm eo cô ta mà dúi đầu vào, miệng mắng oang oang:
“Con mụ mặt dày, giữ không được chồng lại đi đánh người ta? Mày đánh làm ?”
“Chồng mày nói mày trên giường như con cá chết, chẳng qua là tại ổng không có giống nên mới tìm đấy! Nếu là thì đã bỏ quách từ lâu, đi làm còn hơn làm vợ mày!”
Nghe tới đây, Hà Thúy Phương chết lặng:
“Con tiện nhân, ai nói Vương Lôi nhà không có giống? Mày dựa vào đâu mà bôi nhọ chồng , xé toạc cái mồm mày ra!”
Ả cười khẩy:
“Thằng đó là loại hoạn đấy, mày ngủ ổng bao lâu rồi mà còn không à? Không thì sao đi mua vui? Còn yếu, còn mềm, còn không ra hồn, chỉ có mày mới chịu được thôi!”
Hà Thúy Phương ngây ra, sau đó “òa” một bật khóc, túm lấy giày ném thẳng vào người Vương Lôi.