Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
nhau tám năm, vì cô thư ký nói bánh bao nhân gà sẽ có mùi, anh liền để mặc cô ta đổ đi bánh bao tôi tự tay .
Tôi nhìn đống bánh trong thùng rác, biết là nên nói lời chia tay .
1
Trần từng nói anh thích bánh bao tôi , vì nó có “mùi vị của gia đình”.
Không ai trong công biết tôi và Trần nhau tám năm.
Bởi vì công có quy định ngầm — cấm đương nơi công sở.
nên suốt tám năm qua chẳng ai biết về mối quan hệ của chúng tôi.
Ở công , chúng tôi xa lạ hơn cả đồng nghiệp bình thường.
Cho đến hôm đó, tôi tận mắt thấy bánh chẻo do mình tự tay gói bị đổ vào thùng rác.
Người đổ là cô thư ký tên .
vì cô ta nói: “Giám đốc Trần, bánh bao giờ việc sẽ có mùi đó.
Hay là thử tôi vừa đặt, quán này lắm.”
Họ trò chuyện rất vui vẻ.
Lúc ấy đa số mọi người đều đi trưa hoặc nghỉ trưa.
có tôi lén đi đến trước cửa văn phòng anh.
Chưa kịp cửa nghe giọng anh vang : “Cũng đúng. tôi không bánh nữa, thử của cô đi.”
Giọng anh rất nhẹ nhàng.
Tay tôi đang giơ chuẩn bị cửa, bất giác run rẩy.
Thật nực cười.
Rõ ràng tối qua anh nói thèm bánh bao tôi nấu.
Sáng nay tôi dậy sớm , đích thân mang đến cho anh.
“Với lại bánh để lâu cũng không nữa đâu, giám đốc Trần đổ đi thôi.
Tôi chia của mình cho anh nửa .”
Qua cánh cửa, tim tôi bỗng run .
Tôi thậm chí nghĩ đến chuyện bỏ đi, không chờ nghe câu trả lời của Trần .
Anh im lặng lúc, nói: “Cũng , bánh chẻo nhất là lúc vừa nấu xong.”
Tôi đứng ngoài, cảm xúc lẫn lộn, thậm chí thấy nhẹ nhõm.
Cứ đi.
Tôi không cửa, mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Lúc này, bánh bao bị đổ sạch vào thùng rác.
Trần ngồi trên ghế, nhìn thấy tôi thoáng sững người, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thường.
“Giám đốc , sao cô không cửa?”
Chưa kịp để anh mở miệng, tiếng trách móc: “Là thế à? Giám đốc Trần, anh cũng thấy tôi không cửa là thất lễ đúng không?”
Tôi lạnh lùng nhìn Trần .
Gương mặt anh thoáng lúng túng, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Giám đốc , chẳng cô nên cửa trước sao?”
“Được thôi.”
Tôi cười nhạt nhìn anh, xoay người bỏ đi.
Sau đó, tôi lập tức gửi đơn xin điều chuyển công tác về chi nhánh Nam Thành.
Hết tình hướng về cuộc đời .
Huống hồ, nhà tôi vốn dĩ cũng ở Nam Thành.
“Giám đốc Trần, hình giám đốc không thích em cho lắm.”
nghiêng đầu, ra vẻ đáng .
Trần không nói gì.
Anh cũng không biết nói sao.
nghĩ rằng tối nay sẽ giải thích đàng hoàng với Tri Ý.
Dù sao anh cũng thật sự thích bánh bao .
Nhưng mà, giữa trưa bánh chẻo hơi kỳ thật.
Mà bánh hâm nóng bằng lò vi sóng cũng không .
“Giám đốc Trần, anh nếm thử em đặt đi.”
Thấy anh im lặng, lại vội vàng tiếng.
“Ừ.”
Trần thấy đặt ngoài cũng chẳng là mấy.
“Giám đốc , chị thấy thư ký của giám đốc Trần có giống hoa bách hợp trắng không?
đến có mấy hôm mà sai không ít việc, giám đốc Trần mặt lạnh băng mà không giận, kiên nhẫn dạy bảo, thật là khó tin.”
Tâm trạng tôi giờ bình tĩnh hơn nhiều.
Vừa hay mấy cô gái trong công đang tám chuyện vui vẻ.
“Đúng đó, tôi thấy giám đốc Trần núi băng ngàn năm mà cũng động lòng đấy.”
cô gái khác tiếp lời.
“Nói linh tinh gì ?
Công có quy định rõ ràng, cấm đương nơi công sở mà.”
Tôi lập tức nói.
“Thời đại nào mà cái quy định lỗi thời ? Huống hồ chuyện này chẳng cần câu nói của giám đốc Trần là xong à?”
Lời của cô gái nhỏ chợt khiến tôi bừng tỉnh.