Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
Cô gái mặc áo vàng run lẩy bẩy không ngừng: “C… chết .”
Cái gì? Ai chết?
óc tôi trống rỗng.
14
Nửa tiếng , Lý Phạm và Tưởng Ngâm đưa viện cấp cứu. Bốn người lại xác nhận đã tử vong.
Tôi cùng và mấy người kia đi tường trình công an.
lúc , bệnh viện gọi cho tôi: “Có người nhà bệnh nhân Lý Phạm không? Bệnh tình anh ấy rất nguy cấp, cần chuẩn sẵn 200.000 để đóng viện phí, đừng trì hoãn điều trị.”
Tôi không kìm nổi nữa, nước mắt tuôn ra.
Điện thoại bật loa ngoài, mọi người bên cạnh đều nghe thấy.
thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai tôi: “Chị Nhạc à, có chuyện gì đừng gồng một mình, nghĩ thoáng chút.”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi thật sự không biết sao. Tôi bám lấy như chiếc phao cứu sinh.
tôi phiền đến mệt, liền hỏi: “Nhà chị bao nhiêu tiền tiết kiệm?”
Tôi nghĩ một chút, lại khóc to hơn: “Nửa năm trước tôi nghỉ việc ở nhà chuẩn mang thai, tiền tiết kiệm tiêu gần hết . Lương của Lý Phạm trả tiền nhà, tiền sạch bách, tháng nào rỗng túi.”
mím chặt môi: “Vậy thì đi trước.”
Tôi như tìm thấy chỗ dựa, theo lời cô ấy chiếc .
Lý Phạm mê , ở công ty tổ trưởng nho nhỏ, thà vay tiền hai mươi năm lái sang.
chiếc , tôi có đủ tiền chi trả cho giai đoạn điều trị.
Tôi cầm tiền đến bệnh viện đóng hết viện phí.
Bác sĩ lại nói tôi: “Tình hình bệnh nhân rất không khả quan, tốt nhất chuẩn thêm khoản dự nữa.”
Tôi gật liên tục.
Ngay chụp lại hình Lý Phạm nằm trên giường bệnh, cùng báo cáo kiểm tra, gửi group gia đình họ Lý, @ từng người nhà :
[Thật sự không cách nào mới phiền mọi người, Lý Phạm đồ ngộ , giờ đang cấp cứu ở bệnh viện. Xin mọi người giúp đỡ chút tiền, đợi anh ấy khỏe lại chúng tôi sẽ trả hết.]
Mọi người nhóm hỏi han tình hình.
khi rõ đuôi, một vài bậc trưởng bối chủ động chuyển vài trăm tệ.
bố mẹ gọi điện bảo sẽ lái đến.
một hồi xoay xở, tôi mượn tổng cộng 2.400 tệ.
Tôi nạp hết thẻ điều trị của Lý Phạm, không giữ lại đồng nào.
Đến khi bố mẹ và em đến bệnh viện, Lý Phạm vẫn nằm ICU, chưa thể gặp mặt.
Tôi đành đưa họ về nhà nghỉ tạm.
Buổi tối hôm , khi em hỏi căn nhà này giá bao nhiêu, Tôi nhận một cuộc điện thoại.
Lý Phạm và Tưởng Ngâm vẫn sống. Bốn người đàn ông khác thì chết .
Do ngộ thực phẩm.
15
tố chủ yếu đến từ món mộc nhĩ trộn lạnh và mì trên bàn nhà Tưởng Ngâm, cùng một số đôi đũa mốc.
Mộc nhĩ ngâm quá lâu, mì thì cấp đông tủ lạnh suốt một năm, sản sinh ra rất nhiều acid bongkrek – một loại tố cực mạnh.
Chỉ 1g đủ để 1000 người.
Bốn người thiệt mạng chính do hai món này.
Lý Phạm và Tưởng Ngâm thì có lẽ không nhiều đồ , nhưng lại sử dụng đũa mốc và thớt cũ trúng tố aflatoxin.
Cả hai loại này đều chịu nhiệt độ cao.
Nước sôi 100℃ hay dầu nóng không thể tiêu diệt.
Vì vậy, những người tham gia bữa tiệc sinh nhật hôm không ai thoát khỏi.
Hiện tại, người nhẹ nhất Tưởng Ngâm đã chuyển sang bệnh thường.
Tôi báo số cho bố mẹ và em , quay đến gặp môi giới bất động sản.
Khi y tá gọi điện tới, tôi vừa ký xong hợp đồng mua nhà.
Tôi chạy đến bệnh viện, nạp trước một nửa tiền nhà thẻ điều trị, mới thong thả đi đến cửa bệnh của Tưởng Ngâm.
“Vợ của Lý Phạm đến !” “Những món do cô ta dạy Tưởng Ngâm nấu! Nhà chúng tôi xưa nay con gái không bếp, chắc chắn vì cô ta ghen tị tình bạn giữa Tưởng Ngâm và Lý Phạm mới xúi Tưởng Ngâm món !”
Gia đình Tưởng Ngâm vây quanh tôi, mồm năm miệng mười chất vấn.
Nước bọt bay cả mặt tôi.
Tôi cố gắng đứng yên, lần lượt phản kích từng câu:
“Nghe như thật đấy, mấy người tận mắt nhìn thấy à?”