Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
tôi sau chết sẽ đem toàn bộ tài sản quyên góp tổ chức từ thiện, cô ta mới lộ sơ hở và định ra tay với .
đã chuẩn bị sẵn, lột da từng nhát để báo thù tôi.
tự thú vào tù, tôi không thể kìm lại.
Tưởng rằng đời vậy là hết, không ngờ mở ra lại quay về thời điểm tất cả chưa xảy ra.
Giọng bà nội lạnh băng: “Cô luôn miệng Tiểu Bảo, nguyện chăm sóc nó cả đời, vậy mà bây giờ nó lại sống chết chưa rõ nằm trong bệnh viện! Cô phải tôi một lời giải thích!”
Giọng quen thuộc khiến tôi không khỏi toàn thân run rẩy.
Mở choàng ra, thấy Lưu Thanh Thanh đang lóc quỳ trước mặt bà nội:
“Lão phu nhân, tất cả là lỗi con, là con sơ ý, con không biết mình thai, đó đột nhiên choáng váng nên lỡ mất thời điểm tốt nhất để kéo Tiểu Bảo lại.”
“Con không dám mong bà tha thứ, cầu xin bà con gặp Tiểu Bảo một lần.”
Bà nội không kiên nhẫn hất mí :
“Tiểu Bảo tai qua nạn khỏi, một thứ xui xẻo cô tư cách gì gặp con bé?”
“Hồi đó chẳng phải cô luôn miệng mình không thể mang thai ? Giờ lại thai, chẳng lẽ là con hoang khác?”
Cảnh tượng quen thuộc đánh thức ký ức tôi.
Đây chính là ngày Lưu Thanh Thanh đẩy tôi ngã lầu thành thiểu năng.
đó bà nội nổi giận định đuổi cô ta ra ngoài, sắp xếp hành hạ cô ta.
sau tôi tỉnh lại không gì cả, biết dì Thanh Thanh đối xử rất tốt với tôi.
Thấy bà nội định đuổi dì Thanh Thanh đi, tôi lóc làm loạn.
Nghĩ những gì xảy ra sau giữ lại Lưu Thanh Thanh, tôi ngơ ngác bà nội:
“Các là ai vậy?”
Vừa nghe tôi , Lưu Thanh Thanh liền căng thẳng, sợ tôi ra sự thật.
rất nhanh cô ta phát hiện ánh tôi ngây dại, lời cũng hơi ngọng ngịu.
Một suy đoán táo bạo hiện lên trong đầu cô ta, Lưu Thanh Thanh cố gắng vắt lao tới mép giường tôi:
“Tiểu Bảo! Là dì đây! Dì Thanh Thanh con nè, con không ?”
Tôi cô ta đầy nghi hoặc, mãi không lên tiếng.
Lưu Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, tôi liền dịu giọng mở miệng:
“Tất nhiên con dì rồi–”
Toàn thân Lưu Thanh Thanh cứng đờ, thậm chí run rẩy, vẫn cố gắng gượng cười với tôi.
Bà nội trừng cô ta, rồi quay sang dịu dàng hỏi tôi: “Tiểu Bảo, cửa sổ cao vậy, con lại ngã từ trên lầu xuống không?”
Trán Lưu Thanh Thanh toát mồ hôi mưa, toàn thân run cầy sấy.
Tôi giả vờ hồi tưởng, Lưu Thanh Thanh sắp không chịu nổi muốn bỏ chạy bất ngờ lên tiếng:
“Không nữa, Tiểu Bảo biết dì Thanh Thanh rất cố gắng kéo con lại, thấy dì ngã xuống chảy máu nữa, hu hu hu, dì chết không?”
Lưu Thanh Thanh thở phào, rồi vắt ra giả vờ : “Dù phải hy sinh tính mạng vì Tiểu Bảo cũng không , dì mong Tiểu Bảo khỏe mạnh hạnh phúc.”
Kiếp trước trong đầu tôi hình bóng Lưu Thanh Thanh, vừa mở thấy bà nội nghiêm mặt liền sợ òa.
vừa vừa đuổi bà nội đi.
Bà nội rất tổn , vì cảm xúc tôi đành phải trốn trong bóng tối.
Lần , tôi không kiếp trước làm tổn bà nội, ngược lại ôm chặt lấy bà.
bộ dạng cố gắng diễn kịch Lưu Thanh Thanh, tôi không nhịn được cười thầm trong lòng.
Vạch trần cô ta ngay quá nhàm chán.
Nâng ta lên đỉnh cao rồi đẩy ngã xuống vực sâu mới là thủ đoạn tàn nhẫn nhất.
Tôi muốn xem ai mới thật sự cao tay hơn.
, đang ở ngoài bàn bạc vụ hàng trăm tỷ cuối cùng cũng đáp máy bay riêng bệnh viện.
Vừa thấy tôi yếu ớt nằm ngủ trên giường bệnh, ông nổi giận về phía Lưu Thanh Thanh:
“Sáng nay tôi mới ra ngoài, chưa năm tiếng, Tiểu Bảo đã bị thành ra thế ?”
Lưu Thanh Thanh ôm bụng giả vờ yếu ớt: “Đúng là do em sơ suất, đưa tay cứu Tiểu Bảo đầu em hơi choáng nên không kéo kịp.”
Cô ta đầy mong chờ, hy vọng ông sẽ hỏi vì đột nhiên choáng.