Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng bố không thích cậu. Bố đánh với cậu. Mẹ đứng bên lo lắng sốt vó. Tôi cũng lo lắng. Hoa tôi và anh trai trồng sắp bố giẫm chết rồi.
"Thẩm Nhất , cậu mặt mũi nào xuất hiện."
"Tôi không dám xuất hiện. Đình và tôi là bạn, bạn bè cả đời."
"Tôi đúng là không một đôi tình nhân rồi thể làm bạn… Trừ phi bọn họ căn bản không hề …"
Mẹ hét lên, khóc.
"Khúc Nam Thiên, đến bây giờ anh vẫn không tin tưởng tôi!"
Cậu càng tức giận mạnh vào mặt bố.
"Khúc Nam Thiên, cú này là tôi đánh thay Đình. Cô ấy với tôi chưa hai ngày, anh dùng quyền dùng tiền ép làm chim hoàng yến ba năm! Cô ấy là con , không phải động vật!"
Bốp—— là cú thứ hai.
"Cú này, tôi đánh thay Cưng. Cưng từ khi sinh ra không gặp bố , con sợ Đình vất vả, ngay cả quả táo hỏng cũng lén ăn ! Thậm chí, đến bây giờ con chưa nói một câu!"
Bố cũng tức giận, về phía cậu.
"Thẩm Nhất , cậu tư cách nói tôi. Năm đó nói là cậu ?"
" con gái tôi không nói thì sao! Tôi chưa nói cậu đấy, không giở trò , khiến con gái tôi giống cậu vậy!"
"Anh đang nghi ngờ Đình sao? Anh đúng là đồ cặn bã!"
Thấy hai sắp đánh tiếp, tôi bất lực.
"Bố ngốc, đương nhiên con giống cậu rồi! Chẳng phải ta nói cháu giống cậu sao?"
" mẹ, mẹ không thể cứ khóc mãi . Đều là lớn rồi, không thể nói rõ ràng? Hơn nữa, Thẩm Nhất là cậu ruột con, phải xấu hổ chứ?"
Nghe vậy, bố dừng , nhìn Thẩm Nhất không dám tin.
"Cậu là trai Đình?"
Cậu cũng thảm lắm, mặt bầm tím cả. Tôi thấy hơi lòng, tới phủi bụi cho cậu. Cậu ban đầu bực, nhưng thấy tôi thì hình giận. Cậu bế tôi lên, lườm bố tôi một cái.
"Nếu không phải vì quan hệ huyết thống, đến lượt anh chắc?"
Trong cốt truyện kể rằng mẹ và cậu từng là một đôi tình nhân rất đẹp. Nhưng sau đó, cậu phát hiện mẹ là gái cùng cha khác mẹ . Cậu rất lòng, chủ động với mẹ. Mẹ buồn rất lâu, lúc này bố xuất hiện, diễn trọn vẹn một màn cướp đoạt, ngược luyến tình thâm. Cứ thế đẩy mẹ ra xa thật xa. Cuối cùng, phải đến khi mẹ mang bầu bỏ trốn, gặp cậu, mới sự thật năm xưa.
Bố chuyện thì chết lặng. Định thần , muốn ôm mẹ, nhưng mẹ hất ra. Bố hình thương rất nặng, ngã xuống ngay lập tức. Mẹ sợ hãi, nhào tới hỏi bố ở đâu. Tôi cũng lo lắng cho bố. Mắt gấu trúc bố trông vẻ lắm.
Cậu thì chẳng quan tâm, bế quả bóng rắn chắc là tôi ra ngoài.
" thôi, bảo bối đưa cậu khám, cậu cũng ."
Cậu rồi, quan hệ bố mẹ tôi hòa hoãn hơn rất nhiều. Tất nhiên, thỉnh thoảng bố cũng chua chát hỏi mẹ:
"Nếu anh ta không phải trai , sẽ chọn ai?"
"Khúc Nam Thiên, anh chuyện để làm rồi à! Ba mươi mấy tuổi đầu rồi, anh không thấy trẻ con quá à!"
Mỗi lần họ cãi vậy, anh trai sẽ bế tôi vào phòng anh ấy.
"Để họ cãi , không quan tâm."
Đúng vậy, là một cặp con cái đủ tiêu chuẩn, chúng tôi luôn tự động biến mất lúc cần biến mất.
Hôm đó, bố mẹ đưa tôi tiêm phòng, ở viện gặp Hạ Thăng Thăng, biến mất một thời gian dài. Hạ Thăng Thăng nói cô ta . rất nặng. Về nhà, bố nói với mẹ:
"Cô ta đúng là rất nặng, cần phải ghép thận ngay lập tức."