Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10

19

“Các đừng nữa! Đừng nữa! Đây là tôi! Ai không xúc phạm nó! cái lớn rồi, cần tôi miếng cơm ăn là rồi, tôi không đòi hỏi hơn! già vô dụng, không giúp , sao thể cứ mãi đòi hỏi?

Tôi mặc rách ! Ngủ dưới gầm cầu ! Các bớt tôi đi!”

Lời bà dứt, xung quanh càng mắng thậm tệ hơn.

Lúc đó, tôi cuối cùng tỉnh , lạnh lùng buông tay bà .

Tôi từng nghĩ… dù thế nào, giữa hai chúng tôi vẫn chút tình mẹ , dù tôi do bà sinh .

bây giờ tôi mới hiểu: bà ấy thật sự… chưa bao giờ thương tôi cả.

Hồi nhỏ, cần bà nội tôi càm ràm tôi không đẻ trai, là sang đánh tôi. Bà bảo: bà bắt mạch trai, mà tôi không hồn, !

Lớn lên, tôi chăm , giỏi cỡ nào, bà cười nhạt: “ giỏi ích .”

Tôi cố gắng hết sức, tự thi đại , đi thêm, xin vay phí. Tôi từng nghĩ… chắc bà không tiền.

khi chị tôi sinh trai, bà lập tức móc 50 triệu liền.

Lúc ấy tôi mới hiểu, không phải bà bị ép buộc, bà thật sự là trọng nam khinh nữ.

Tôi từng đổ lỗi bà nội, nghĩ tôi là bị ép, bị đồng hóa theo thời cuộc.

không… ghét bỏ tôi từ đầu cuối – chính là bà ấy.

Tôi chậm rãi đứng dậy, nhìn tôi mà đầu óc cuồng.

mặc rách, ngủ dưới gầm cầu? Vậy cái áo lông thú tôi mua đem mặc chó chơi à? Hay cái nhà tôi tân trang, để chó ở trong?

À quên, đừng lôi chó vô! Nhục tụi nó!

Thôi, đã muốn diễn vậy diễn tới cùng luôn.

Từ nay trở đi, mỗi tháng gửi đúng 200 ngàn. , muốn sống sao sống, không liên quan nữa!”

xong, tôi lưng đi thẳng khỏi đám đông, không buồn ngoái .

Phía sau lưng vẫn những tiếng mắng chửi, trích tôi nặng nề.

mà, chưa? Buồn cười lắm đúng không?

Luôn đám , ta mở miệng là *tụ như ruồi bu, hùa theo mắng nhiếc.

Tới khi sự thật phơi bày buông câu “xin lỗi, hiểu nhầm rồi” là tưởng xong .

Tôi không đầu, về thẳng nhà, trong lòng đắng nghẹn.

Không thiết nữa, tôi quyết định nghỉ hôm, không tiệm, trùm chăn nằm im nghỉ ngơi.

tôi không ngờ, những thứ đã quấn lấy mình… chẳng thoát .

20

Tôi ngủ mạch tận chiều, là chồng tôi gọi dậy.

mở mắt, tôi đã điện thoại hiện tin tức nóng địa phương.

Là tôi.

Hôm đó tôi đúng là phim, nên không bất ngờ lắm.

này… liên quan mẹ , hay là… mình xử lý sao êm chút?” – chồng tôi nhìn tôi do dự, tôi biết là anh đang nể tôi nên mới vậy.

Tôi cười gượng:

“Thôi, khi trong mắt , chẳng xứng bà ấy đâu. này muốn tự xử lý, dù nhà , lộn xộn tới đâu, vẫn muốn tự mình giải quyết.

Tất nhiên, nếu cần anh giúp, sẽ lên tiếng.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương