Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi siết tay mẹ , ánh mắt rực cháy đam mê, say sưa chào hàng, thể đang tư vấn gói bảo hiểm nhân thọ!
15
Chắc là vì vui mừng quá độ, bà ấy run môi dữ dội, run một lúc lâu chỉ thốt được đúng mấy chữ:
“Con… con…”
“Má sao vậy?” – đúng lúc , tôi vừa đi chợ về, vừa bước đã mẹ tôi đứng kích động.
Tôi thản nhiên cầm túi xách và áo khoác , rồi gỡ tay bà khỏi tay mình.
“Không sao, đông người quá nên má vui quá chịu không thôi.”
Tôi bỏ một câu vậy, chẳng buồn liếc mẹ mình lấy một , xoay người bỏ đi thẳng.
Chuyện hôm nay tuy làm tôi muốn trụy tim, cuộc đời vẫn phải tiếp tục, nên gì lật được thì cứ lật.
Chỉ có điều, riêng với chị tôi thì… tôi chẳng thể nào lật .
Tôi lập mở WeChat, gửi cho cả vợ mỗi người đúng một câu: “Ba chục triệu! Trả !” – tôi lười tính lẻ, cũng chẳng muốn dây dưa với loại người nữa.
Một kiểu “chị em” vậy, chẳng bằng người dưng thì giữ làm gì?
Ngoài chuyện phải liên tục bỏ để níu kéo mối quan hệ phức tạp này, tôi thật sự chẳng tìm chút lợi ích nào.
tôi không ngờ, vợ đúng là cao thủ lươn lẹo, đọc xong đồng loạt seen không rep.
Tôi đợi thêm vài tiếng, copy dòng tin nhắn gửi tiếp, thì hiện ngay dấu chấm than đỏ chóe – bị chặn!
Rõ ràng là đứa bàn bạc xong, rồi cùng nhau block tôi.
Tôi cười nghẹn – nếu nợ block là xong chuyện, thì chắc giờ tôi là tỷ phú rồi!
Tôi lập nhắn cho bạn luật sư, tính kiện đứa khốn nạn .
Ai dè, chuyện kiện cáo phiền toái hơn tôi tưởng: từ thủ tục bằng chứng đều rối canh hẹ. thì rảnh, có thể cù cưa cả năm, còn tôi thì không có thời gian rảnh để dây với tụi .
tuy không nhiều, nghĩ là tôi không chịu !
Tôi trắng đêm, cuối cùng… nghĩ được một kế hoạch thiên tài.
Sáng hôm sau, bí mật số 1 của tôi đã được đưa thẳng trước tụi !
bí mật số 2 được đưa tiệm nơi chị tôi làm việc.
Còn tôi? Tôi ngồi trước màn hình, cười muốn trẹo quai hàm, vừa coi live từ camera gắn trên người “ ” của mình.
16
Vừa “ ” bước tiệm, y kịch bản tôi mong đợi – bắt đầu bò lết, lết lết, lắc lư kiểu… rất không ổn định. bảo vệ chẳng ai dám cản.
Lý do thì đơn giản: Đây là diễn viên khách mời đặc biệt, là người có chứng nhận tâm thần nhẹ, có giấy tờ hợp lệ. Ai dám đụng?
Chẳng may đụng trúng, điên đấm đá hay tè người thì chỉ có ôm nhục chịu.
Sau vài phút “biểu diễn”, ảnh lao thẳng văn phòng chị tôi, ngồi ngay bàn giám đốc, rất đàng hoàng… rồi ịa nguyên một bãi!
Xong xuôi, ảnh lôi mớ sticker đã chuẩn bị sẵn, dán khắp phòng.
Sticker có mấy chữ thôi, rõ to:
“CAO DU, TRẢ !”
Tôi nhìn màn hình cười gập bụng, mấy nhân viên bên ngoài thì mặt xanh mét, rõ ràng là muốn ngăn không ai dám nhào vô. Ai biết lỡ ảnh hứng tè người thì sao?
Tôi cười co giật, rồi lập chuyển camera sang “ ” thứ – và phần này còn đỉnh hơn!
“Rầm rầm!” – gõ rầm, rồi xông chị tôi, vừa là bắt đầu phun bọt súng máy, thứ gì cũng nhắm phun, từ sàn tường!
Chị tôi mức vừa lôi cả họ hàng chửi, vừa chạy đi kiếm cây chổi định người.
Và đúng lúc , “ bí mật” của tôi từ trong áo rút một tờ giấy xét nghiệm: DƯƠNG TÍNH HIV.
Chị tôi nhìn là tá hỏa, sợ biến sắc.
“ ” vẫn tỉnh bơ nhổ bọt tiếp, vừa nhổ vừa hét:
“ tao đi! đi! Tao xem có dám không! một xem máu tao có miệng không?
Trả ! Không trả thì tao ngày nào cũng qua phun bọt!”
Vừa nói, hắn vừa lấy chai trong tay hớp một ngụm rồi… xịt thẳng!
Chị tôi quýnh , cố đóng không kịp – vì hắn đang kẹt giữa , chắn luôn khe, không cho đóng!
“ biến khỏi tao! Tao báo công an à nha!” – chị tôi gào .
“Báo đi!” – hắn gầm – “Công an tao đi, công an đi rồi tao ! Tao có ai không? Tao có chửi ai không? Tao bước vô chưa? Vậy báo gì? Báo tao… nhổ bọt hả?”