Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7piAMGQDWY

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

6

Vào tháng thứ ba của thai kỳ, triệu chứng thai nghén của tôi bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Tôi ăn gì cũng buồn nôn, thậm chí vừa ăn vào đã nôn ra ngay.

Gia đình Tiêu Thị đã thay đến bốn, năm đầu bếp, kể cả đầu bếp từ nhà hàng Michelin, nhưng không ai có thể làm món ăn hợp khẩu vị tôi.

Mỗi đêm, tôi đói đến tỉnh giấc, nhưng vừa ăn chưa được vài miếng, cơn buồn nôn lại ập đến.

Tình trạng này khiến tôi gầy rộc đi, cả người tiều tụy, xanh xao.

Tiêu Độ xót xa, nhưng cũng không thể làm gì hơn.

Anh có thể mời những đầu bếp giỏi nhất thế giới đến nấu ăn cho tôi, nhưng vấn đề là—

Lúc này, tôi không còn quan tâm đến chuyện ngon hay dở, mà chỉ cần có thể ăn được.

Suốt năm năm qua, dì Tần Na nấu ăn cho tôi, khẩu vị của tôi đã quen với tay nghề của dì ấy.

Phải thừa nhận, trong việc nấu nướng, dì ta thực sự có ưu thế đặc biệt.

Đây cũng là một phần lý do tôi từng bao dung dì ta rất nhiều lần.

Nửa đêm, tôi cuộn tròn trong lòng Tiêu Độ, chợt thèm món trứng hấp tôm hùm.

Anh lập tức cầm điện thoại, định gọi đầu bếp Michelin đến làm món này cho tôi.

Tôi giữ tay anh lại, lắc đầu:

“Không cần đâu, em không quen ăn đồ người khác nấu.”

Tôi tựa vào vai anh, giọng có chút yếu ớt:

“Vẫn là món trứng hấp của dì bảo mẫu trước đây là hợp khẩu vị nhất.”

Tiêu Độ thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu tôi:

“Anh đã tìm bảo mẫu mới rồi, chắc chắn sẽ tìm được người phù hợp hơn.”

Anh dừng một chút, rồi nói tiếp:

“Hơn nữa, mẹ anh sẽ về nước vào tháng sau. Em cũng biết tay nghề nấu ăn của bà rồi, bà muốn đích thân chăm sóc em.”

Mẹ Tiêu Độ năm xưa chinh phục bố anh bằng chính tài nghệ nấu nướng.

Tôi từng ăn qua món bà nấu, phải nói là xuất sắc không ai sánh bằng.

Chỉ tiếc là, hiện tại bà vẫn còn công việc quan trọng ở nước ngoài, dù đã cố sắp xếp để về sớm hơn, nhưng nhanh nhất cũng phải tháng sau mới về kịp.

Tiêu Độ ôm chặt tôi, hôn nhẹ lên trán, giọng dịu dàng:

“Bảo bối của anh, vất vả rồi.”

Từ nhỏ, Tiêu Độ đã là cậu ấm con nhà giàu, chưa bao giờ phải động tay vào bếp.

Lần trước, vì muốn học nấu ăn cho tôi, anh suýt làm cháy cả căn bếp.

Từ đó, anh chính thức từ bỏ giấc mộng làm đầu bếp.

Nhưng bây giờ, nhìn tôi vì mang thai mà không ăn uống được gì, anh luôn cảm thấy áy náy, suốt ngày nhẹ giọng xin lỗi tôi.

Tôi đương nhiên không trách anh, nhưng không ăn được một bữa cơm tử tế thật sự khiến tôi mệt mỏi, hơn nữa, còn không tốt cho đứa bé trong bụng.

Khi chúng tôi đang đau đầu vì tìm bảo mẫu mới, Tần Na bỗng nhiên xuất hiện.

Hai tháng không gặp, dì ta đã hoàn toàn mất đi vẻ tự tin và rạng rỡ như trước.

Quần áo trên người cũng không còn là những bộ đồ tươm tất như trước đây, có vẻ như cuộc sống của dì ta trong thời gian qua không hề dễ dàng.

Dì ta vừa bước vào cửa, đã cúi gập người, gần như sắp quỳ xuống trước mặt tôi.

Giọng dì ta run rẩy, cầu xin:

“Bà chủ, tôi sai rồi!”

“Xin cô hãy cho tôi quay lại làm bảo mẫu! Tôi sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ cô, không dám có bất kỳ suy nghĩ nào khác nữa!”

7

Chỉ sau hai tháng, tài khoản “Dì Tần Na” với 200.000 người theo dõi đã gần như tàn lụi một nửa.

Lượng fan tụt hơn 50.000, lượt xem tụt dốc không phanh.

Sự thật đã chứng minh: Điều thu hút fan không phải là ‘bảo mẫu’, mà là ‘hào môn’.

Sau hai tháng chật vật, không có đội ngũ chuyên nghiệp, không có nội dung hấp dẫn, tài khoản của dì Tần Na không còn khả năng kiếm tiền nữa.

Cuối cùng, bị hiện thực vả thẳng mặt, dì ta kéo theo hành lý, mang theo bộ dạng thảm hại, quay về cầu xin tôi tha thứ.

Ngày trước, nhận lương hai vạn, sống trong biệt thự xa hoa, dì ta không biết đủ.

Bây giờ, bị vứt ra ngoài, mới thấm thía thế nào là hối hận muộn màng.

Tiêu Độ đứng chắn trước mặt tôi, ôm chặt tôi trong vòng tay, như sợ dì ta xông lên bám víu.

Giọng anh lạnh lẽo:

“Cô nghĩ nhà này là nơi cô muốn vào thì vào, muốn đi thì đi à?”

“Với mức lương này, tôi có thể tìm được người chuyên nghiệp và trung thành hơn cô gấp trăm lần.”

Tần Na không hề sợ tôi, nhưng lại khiếp đảm trước Tiêu Độ.

Trên người anh có khí thế lạnh lùng của một tổng tài, bình thường anh không quan tâm đến loại người như dì ta, nhưng nếu thật sự muốn xử lý, chắc chắn dì ta không chịu nổi.

Dì ta run rẩy, rồi bất ngờ quỳ rạp xuống.

“Ông chủ, bà chủ! Tôi sai rồi! Tôi thật sự không thể sống nổi nữa!”

“Nhà tôi nghèo lắm, còn đang nợ tiền, nếu không có thu nhập, tôi thật sự không biết làm sao!”

“Tôi không cần tài khoản đó nữa! Tôi chỉ xin được quay lại làm bảo mẫu! Tôi thề sẽ an phận, không dám có suy nghĩ gì khác nữa!”

Dì ta vừa nói vừa khóc, nước mắt rơi lã chã, cả người hoàn toàn mất đi khí thế của một “bảo mẫu nổi tiếng” ngày nào.

Tôi có chút mềm lòng, lặng lẽ liếc mắt sang Tiêu Độ.

Anh rõ ràng không đồng ý, giọng dứt khoát lạnh lùng:

“Một lần phản bội, cả đời không dùng lại.”

Tôi còn chưa kịp nói gì, cơn buồn nôn bất chợt ập đến.

Tôi vội vã chạy ra khu vườn, gập người nôn khan.

Tiêu Độ hốt hoảng chạy theo, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp tôi giảm khó chịu.

Dì Tần Na cũng lo lắng đứng bên cạnh, ánh mắt đầy quan tâm:

“Tôi đi nấu cho bà chủ một bát nước mơ đi! Phụ nữ mang thai nghén nặng uống cái này sẽ dễ chịu hơn nhiều!”

Tôi đã hai tháng trời không ăn uống tử tế, lại đã quen với tay nghề của dì ấy, nên khẽ gật đầu, để dì ta vào bếp.

Rất nhanh, dì ấy bưng ra một bát nước mơ ấm, tôi uống vài ngụm, quả nhiên cơn buồn nôn dịu đi đáng kể.

Tiêu Độ đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn Tần Na không còn quá sắc bén như trước.

Cuối cùng, anh đồng ý để dì ta quay lại làm bảo mẫu, nhưng đưa ra một điều kiện:

“Lương giữ nguyên, nhưng tài khoản cũ sẽ bị thu hồi.”

Dì Tần Na cũng không dám phản đối, vì lúc này, mối quan tâm lớn nhất của dì ta là giữ được công việc.

Những ngày sau đó, dì ta có vẻ an phận.

Dù tay nghề không bằng đầu bếp Michelin, nhưng đồ ăn dì ấy nấu lại hợp khẩu vị tôi hơn.

Tôi bắt đầu ăn ngon miệng trở lại, cơ thể khá hơn hẳn.

Thấy tôi ăn được, Tiêu Độ cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng chỉ sau vài ngày…

Buổi trưa, khi Tiêu Độ vừa rời đi công tác, Tần Na đã tìm đến tôi.

Dì ta ngập ngừng, rồi dè dặt nói:

“Bà chủ, tôi muốn nhờ cô một chuyện…”

Dì ấy cúi đầu, giọng đầy mong chờ:

“Cô có thể để đội ngũ của cô quay video cho tôi lần nữa, giúp tôi xây dựng lại tài khoản đó không?”

8

Tôi đặt đũa xuống, lặng lẽ quan sát Tần Na:

“Không phải dì nói sẽ chuyên tâm làm bảo mẫu sao?”

Dì ta vội vàng cười làm lành:

“Tài khoản đó có tận 200.000 fan, bỏ không thì tiếc quá. Hơn nữa, đó cũng là công sức của cô mà! Tôi cam đoan lần này sẽ nghe theo sự sắp xếp của cô, tuyệt đối không tự ý nhận quảng cáo nữa!”

Tôi nhếch môi cười nhạt:

“Dì nghĩ tài khoản 200.000 fan quý giá lắm sao? Nếu tôi muốn, đội ngũ của tôi có thể tạo ra hàng chục tài khoản như vậy trong thời gian ngắn.

“Thứ mà dì xem là bảo vật, với tôi chỉ là một con số nhỏ, chẳng có giá trị gì.”

“Dì cũng biết, tài khoản đó ở trong tay dì hai tháng đã tụt fan thảm hại. Nó đã gần như vô dụng rồi.”

Tần Na cúi đầu, giọng yếu ớt:

“Bà chủ vẫn chưa chịu tha thứ cho tôi sao?”

Tôi nhìn dì ta, thản nhiên nói:

“Dì cứ làm tốt công việc của mình trước đi. Về chuyện này, tôi sẽ suy nghĩ thêm.”

Sau đó, tôi phất tay, bảo dì ta quay lại bếp.

Tạo dựng lại tài khoản đó không khó, nhưng…

Tại sao tôi phải nghe lời dì ta?

Dì ta nghĩ chỉ cần mở miệng, tôi sẽ lập tức giúp sao?

Thật buồn cười.

Tôi vốn định xem thử thái độ của dì ta thế nào, nhưng không ngờ…

Nửa đêm, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Khi mở mắt ra, tôi thấy Tần Na đang đứng ngay trước cửa, tay cầm một xấp giấy nợ, vừa khóc vừa kể lể:

“Bà chủ! Nhà tôi thật sự không còn đường sống nữa!”

“Nhà tôi nợ nần chồng chất, em trai tôi xây nhà hết bao nhiêu tiền, chị gái tôi thì nghiện cờ bạc, cả gia đình chỉ có mình tôi gánh vác!”

“Chỉ cần tài khoản đó được vực dậy, tôi có thể kiếm đủ tiền để nuôi sống cả nhà!”

Tôi ôm bụng, tay siết chặt chăn, giọng bất mãn rõ rệt:

“Tôi đang mang thai, vốn đã khó ngủ. Nửa đêm rồi, dì còn đến quấy rầy tôi vì chuyện này?”

“Có gì thì sáng mai nói.”

Tần Na nài nỉ không ngừng, giọng đầy oán than:

“Bà chủ, tôi chỉ muốn quay lại cuộc sống trước đây. Tôi vẫn làm bảo mẫu của cô, chỉ cần tài khoản đó để kiếm thêm chút tiền là được mà!”

Sự kiên nhẫn của tôi đã chạm đáy.

Tôi lạnh lùng quát:

“Ra ngoài! Tôi muốn ngủ!”

Dì ta cứng đờ, nhưng thấy tôi đã nổi giận, cuối cùng đành rời khỏi phòng.

Tôi tưởng dì ta sẽ biết điều mà từ bỏ.

Nhưng sáng hôm sau, khi tôi đang ăn sáng, dì ta lại tiếp tục nhắc đến.

Buổi trưa, khi tôi ngủ trưa, dì ta cũng lẩm bẩm ngay bên tai tôi.

“Bà chủ, cô có tiền, có quyền, giúp tôi một chút cũng chẳng mất gì.”

“Coi như là làm phúc, giúp tôi cũng là tích đức cho đứa bé trong bụng cô.”

Dì ta cố tình nhắm vào thời điểm tôi cần nghỉ ngơi nhất, lợi dụng lúc tôi mệt mỏi để khiến tôi mềm lòng.

Nhưng càng như vậy, tôi càng cảm thấy mệt mỏi và phiền phức, đến mức tâm lý bắt đầu bất ổn.

Đúng lúc đó, Tiểu Kỳ đến nhà tôi.

Cô ấy cố ý tránh Tần Na, nhưng tôi nhận ra ngay, liền kéo cô ấy lên thư phòng trên tầng ba.

Tiểu Kỳ xách theo laptop, nhưng trước khi mở máy, cô ấy nhìn tôi với vẻ do dự:

“Chị ơi, anh Tiêu đâu rồi?”

Tôi đáp:

“Anh ấy đi Hải Thị họp rồi, hôm nay sẽ về. Sao vậy?”

Nghe vậy, Tiểu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, rồi bật máy tính lên.

Trên màn hình hiện ra một đoạn chat.

Cô ấy nhìn tôi, giọng nghiêm túc:

“Chị, đây là tin nhắn giữa Tần Na và người của công ty Giải trí Vũ Kỳ. Chị xem đi.”

Tôi khẽ nhíu mày.

Tài khoản “Dì Tần Na” vốn dĩ vẫn nằm trong quyền kiểm soát của đội ngũ tôi, chỉ là dì ta không hề biết.

Không ngờ, dì ta lại dùng chính tài khoản này để bí mật nhắn tin với công ty giải trí Vũ Kỳ—đối thủ trực tiếp của tôi!

Hơn nữa, tin nhắn là dạng ghi âm.

Tiểu Kỳ nghiến răng, giọng đầy khinh bỉ:

“Chị, trước khi nghe, tốt nhất chuẩn bị tinh thần. Tần Na… đúng là một con sói vô ơn!

Lần này dì ta không phải quay về để hối lỗi, mà là muốn bắt tay với bên đó để chơi xấu chị!”

Tôi đã có linh cảm xấu, nhưng khi nhấn vào đoạn ghi âm, nghe xong, tôi vẫn tức đến mức tay run lên.

Tôi siết chặt nắm tay, lồng ngực tràn ngập cơn giận dữ.

Tần Na… dám giở trò này với tôi?!

Trong đoạn ghi âm, giọng của người bên Giải trí Vũ Kỳ đầy toan tính:

“Bây giờ tài khoản của cô sắp sụp rồi. Sau vụ yến chưng giả, nền tảng đã đánh dấu nó là tài khoản vi phạm, không thể nhận quảng cáo nữa. Nếu cô còn muốn kiếm tiền từ nó, chỉ có một cách—quay lại cầu xin Lâm Duyệt Ninh giúp cô vực dậy nó.”

“Chồng cô ta là tổng giám đốc tập đoàn Tiêu Thị, chỉ cần anh ta lên tiếng, nền tảng sẽ xóa bỏ lệnh cấm ngay.”

“Sau đó, cô chỉ cần đem tài khoản này về công ty chúng tôi. Chúng tôi sẽ chuẩn bị một căn biệt thự cho cô, tiếp tục dựng lên hình ảnh ‘bảo mẫu nhà giàu’.”

“Chúng tôi có thể tạo ra một ‘influencer triệu đô’, biến cô thành một bảo mẫu siêu cấp nổi tiếng, mỗi tháng kiếm hàng triệu tệ!”

“Không cần Lâm Duyệt Ninh, chúng tôi cũng có thể lăng xê cô!”

Sau đó, giọng của Tần Na vang lên—đầy mưu mô và toan tính:

“Vậy tôi quay lại năn nỉ cô ta. Nếu cô ta không đồng ý, tôi sẽ quấy rầy cô ta không ngừng!”

“Cô ta vốn dĩ sức khỏe kém, bây giờ lại đang mang thai, chắc chắn khó ngủ. Tôi chỉ cần ngày nào cũng lải nhải, ép cô ta đến phát điên, chắc chắn cô ta sẽ phải nhượng bộ!”

“Nếu cô ta vẫn không đồng ý?”

“Vậy thì tôi phối hợp với bên các anh! Tôi sẽ cố ý chụp vài tấm ảnh, nói rằng Lâm Duyệt Ninh đối xử tệ bạc với bảo mẫu, làm cô ta thân bại danh liệt!”

Bụp!

Tôi đập mạnh xuống bàn, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu.

Tôi đã từng cho Tần Na quá nhiều cơ hội.

Tôi đã nghĩ rằng dì ta chỉ là một người phụ nữ nghèo khổ, bị cuộc đời vùi dập, nên tôi đã bao dung hết lần này đến lần khác.

Nhưng bây giờ…

Dì ta không chỉ muốn lợi dụng tôi để kiếm tiền, mà còn muốn hủy hoại danh tiếng của tôi?!

Đúng là nuôi ong tay áo!

 Cạch!

Tiểu Kỳ đóng mạnh laptop, nghiến răng nói:

“Chị, loại người này không thể tha thứ được nữa! Phải xử lý thật gọn!”

Tôi hít sâu một hơi, đè nén cơn tức giận, rồi lạnh giọng ra lệnh:

“Điều tra xem ai trong nền tảng chịu trách nhiệm đánh dấu vi phạm tài khoản của dì ta.”

“Liên hệ bên luật sư của tôi. Tôi muốn làm mọi thứ một cách hợp pháp—tôi sẽ không để dì ta có bất kỳ cơ hội nào nữa!”

“Ngoài ra, tìm cách để Tiêu Độ nghe được đoạn ghi âm này. Để xem anh ấy sẽ xử lý thế nào.”

Trò chơi này… kết thúc rồi, Tần Na.

Tùy chỉnh
Danh sách chương