Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
[ tôi biết chăm học hành thôi. Có người nhét thư tình vào cặp tôi, mẹ tôi lục liền mắng tôi là đồ rẻ tiền, còn xông vào tận trường làm ầm … Dì ơi, con thật sự không muốn sống nữa…]
[Nói bậy nữa là dì ấy lấy vá múc canh gõ đầu bây giờ nha.]
[Không đâu, cứ đọc mấy chuyện của cư dân mạng , tâm trạng sẽ khá ấy mà.]
Màn hình tràn ngập lời an ủi.
Tôi im lặng.
Lần đầu tiên, chúng không nói gì về nam nữa, mà quay sang chia sẻ những vết thương thời niên thiếu, nhẹ nhàng vỗ về nhau.
Một lúc lâu sau, tôi dang tay ôm lấy khoảng không.
[Ôm các con một cái.]
[Mỗi chặng đường đều có cảnh sắc riêng, và vì những cảm ngộ khác nhau mà tâm trạng cũng thay đổi theo. Cũng giống món ăn vặt từng mê mẩn thời bé, lớn có khi lại không ngon nữa. Dì không ủng hộ yêu sớm, cũng không xem nó tai họa. Dù là phụ huynh, thầy hay học sinh, ai cũng nên giữ lý trí.]
[Cuối cùng, dù chúng ta chưa từng gặp nhau, dì vẫn muốn chúc các con——]
[Xoa dịu tổn thương, vui vẻ mà sống.]
Sau hôm , phong cách của đám bay bắt đầu thay đổi.
Hiếm ai còn ship cặp Tú Tú với Tề nữa, ngược lại, toàn là kêu gào thúc giục tôi mau bắt gian tại trận:
[Tề lại lén nắm tay Tú Tú kìa!]
[Cái tên còn uống nước của ấy nữa!]
[Cái thằng họ Tề kia, mày làm không nổi bài toán khó thôi, đừng kéo tụt phong độ học tập của Tú Tú chứ!]
[Nó đúng là cố tình làm rối đạo tâm của !]
Đám nóng lửa đốt.
Cũng nhờ , tôi biết được suốt nửa tháng nay, Tề bám dính lấy Tú Tú không rời. Nếu không phải vì nhà vệ sinh cậu ta không vào được, chứ không cậu ta cũng đã chui vô ngồi canh Tú Tú .
[Đừng gấp.]
Tôi dỗ dành cả đám tĩnh lại, chờ thời cơ.
Cơ hội rất nhanh.
Tề cứ dây dưa mãi thế, cuối cùng cũng lôi được Tú Tú xuống nước — kỳ hàng tháng, điểm con bé lần đầu tiên rớt khỏi top 5 toàn khối.
Đúng y lời đám bay từng cảnh báo.
vì yêu sớm mà trượt dốc học tập, cuối cùng hỏng luôn kỳ đại học.
Giáo viên mời phụ huynh gặp.
của Tú Tú bận rộn làm ăn quanh năm, tôi thay mặt nhận “giáo huấn”.
“Đây là giai đoạn then chốt cần nỗ lực hết sức, đừng để những thứ phù phiếm làm ảnh hưởng tương lai.”
giáo nói bóng nói gió ý tứ quá rõ ràng.
Tú Tú đỏ bừng mặt, khóe rưng rưng.
“Con xin lỗi.”
khỏi phòng giáo viên, con bé cúi đầu nói khẽ.
Đám lại rộ : [ thường bước này là chưa kịp nói gì mặt tôi đã ăn bạt tai của mẹ !]
[Nghi ngờ đứa ở trên đang lắp camera nhà tôi!]
[Thật người lớn còn bốc đồng hơn cả tụi mình.]
[Còn dì ấy ? Dì sẽ nói gì nhỉ?]
Tôi dừng bước lại.
Dù lòng đã mắng Tề mấy lần c.h.ế.t sống lại, ngoài mặt vẫn giữ nụ ôn hòa, nhìn Tú Tú dịu dàng hỏi:
“ con lại xin lỗi?”
“Vì con không tốt…”
“Vậy con đã ngồi nghĩ kỹ chưa, lý do vì lại không tốt?”
Con bé hơi sững người.
Tôi khoác tay nó, vừa vừa nói chậm rãi:
“Tú Tú, dì và con thương con, không phải vì điểm số. Dù con có thế , con vẫn luôn là đứa trẻ mà chúng ta yêu thương nhất. Điều dì quan tâm nhất là, có phải con đang gặp khó khăn học hành hay cuộc sống, khiến con bị ảnh hưởng không?”
“Bởi vì——”
Tôi dừng lại một chút, nhìn con bé bằng ánh chân thành và dịu dàng:
“ lòng dì, Tú Tú của dì vừa lý trí lại vừa chăm , không có lý lại tự nhiên đ.á.n.h rơi vị trí đầu cả.”
Nó hiểu rõ hơn ai hết vì điểm lại rớt.
Chửi mắng khiến con bé phản kháng.
Tôi cần dùng chuyện tụt hạng làm điểm đột phá, để khi con bé còn đang lưỡng lự mối quan hệ với Tề , tôi giành lấy quyền tiếng trước.
Tú Tú đứng khựng lại.
Nước lập tức tuôn trào vỡ đê.
Vừa tủi, vừa xấu hổ, nó nhào vào lòng tôi khóc rống:
“Dì đáng ghét quá ~~”
Trời ơi má ơi…
Có bà mẹ chịu nổi cảnh này chứ.
Đợi con bé tĩnh lại, tôi mới nháy :
“Đoán xem, dì đã nhắn gì chủ nhiệm của con ?”
nó trợn tròn:
“Dì gửi hình xấu của con hả?!”
“Không không không.”
Tôi lắc đầu chiều thần bí, để mặc nó cuống cuồng giật điện thoại kiểm tra, mới bật nói:
“Dì xin nghỉ con nửa buổi chiều.”
“Hả?!”
“Không thể !!”
“Aaaa aaaa Dì Lệ là thần của con luôn !!”
bé phấn khích mức ôm chầm lấy tôi xoay vòng vòng, vừa khóc vừa . Mấy dòng bay cũng bắt đầu tru tréo rên rỉ:
[Dì muốn đ.á.n.h gục tim tôi đúng không!]
[Không phải mình tôi đâu, mà là bạn tôi, nó cũng muốn làm con gái của dì!]
[Trời đất ơi ai chịu nổi sự dịu dàng và thấu hiểu của dì chứ?!]
[Nếu tôi là , tôi chắc chắn sẽ dốc hết tim gan dì!]
[Khóc một trận coi dì đã sưởi ấm tuổi thơ tôi ngày xưa vậy…]
Tôi lại dang tay ôm lấy khoảng không một lần nữa.
Sau dẫn Tú Tú ăn món Hồ Nam mà con bé đã thèm từ lâu, còn mua thêm nó một chiếc váy xinh xắn, cùng ôm trà sữa và đồ ăn vặt xem một bộ phim thật vui vẻ.
Tối , nó gọi video.
“Là chuyện của Tề .”
Tâm trạng của con bé đã hoàn toàn ổn, tĩnh nói nguyên nhân khiến thành tích giảm sút:
“Con cũng không hiểu nữa, dạo này cậu ấy cứ bám riết lấy con, chiếm nhiều thời gian học của con lắm…”
Giọng nó pha lẫn chút bất lực.