Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Nụ bình thản của bà lòng chùng xuống.

Chúng luôn ăn ý với .

, vô cùng mong đoán sai.

Bà nắm tay dẫn phòng việc, từ ngăn kéo lấy một tờ kết quả kiểm tra.

Ung thư v.ú giai đoạn cuối.

Hai tay run rẩy, cổ họng như nghẹn .

cố gắng lắm mới cất tiếng: “Có thể chữa , nhất định chữa .”

Bà cô thản nhiên mở hộp thuốc lá: “Bà già sống bảy mấy năm , thiếu gì mấy năm nữa.”

giật lấy hộp thuốc.

“Biết bệnh mà còn hút thuốc, bà thể bớt lo ?”

Bà mặc kệ , mở tủ rượu bên cạnh.

định giật lấy, nhưng bà đoán .

“Chỉ còn một ít cuối cùng, đủ cho hai chúng mỗi một ly.”

cầm ly rượu mà tài nào uống nổi, còn bà cô thì thưởng thức một cách ngon lành.

“Đã nghĩ xong tên thương hiệu ?”

“Diệc Hành.”

“Đời như hành trình ngược dòng, bà cũng chỉ là khách qua đường thôi. Quyển sách bà tặng, con tệ .”

Bà cô nhẹ nhàng cụng ly với , uống cạn nửa ly rượu còn .

12

Chúng vẫn sống như thường lệ.

Chỉ là mỗi đêm, đều đến ngủ cùng bà cô. Số bà thức dậy ban đêm ngày càng nhiều, và cơn nghiện t.h.u.ố.c lá cũng trở nên nặng hơn. Thỉnh thoảng, bà còn gặp ác mộng, khẽ gọi tên ông họ của , thút thít như một đứa trẻ.

Từ nhỏ đến lớn, bà cho xem vô món quà mà tặng bà. Bà nhớ rõ từng năm tháng và khung cảnh lúc nhận quà, nhưng bao giờ kể cho câu chuyện của bà và ông họ.

Khi kìm mà hỏi, bà luôn thản nhiên xua : “Thích chuyện thì tự tìm một cuốn tiểu thuyết mà .”

Sau , khi lớn lên, hiểu thoáng đau thương trong mắt bà, nên còn ép bà nhớ những ký ức đó nữa.

Một đêm khuya khác, bà cô dậy và phòng việc, mở cuốn sách tập hợp các bài thơ bàn. Cuốn giấy mềm mại, ngả vàng, cũ hơn hẳn so với cuốn bà tặng . Bên trong một tấm ảnh của ông họ khi còn trẻ. Bà tấm ảnh một lúc từ từ mở lời: “Bà từng học, chữ. Ông họ của con là từng chút một dạy bà.”

“Ông tặng bà một cuốn Hồng Lâu Mộng. Lúc nào rảnh, bà đều bờ ruộng từ từ nó.”

“Có chỗ nào hiểu, bà hỏi ông .”

“Sau , những cuốn sách đó đều coi là sách độc, cấm . Họ tìm thấy sách trong nhà bà và kéo bà phê phán.”

“Họ còn phê phán cả ngoại hình và cách ăn mặc của bà.”

“Bà mặc chiếc váy do tự tay may, bẩm sinh dáng vẻ , nhưng họ cứ khăng khăng bà là hồ ly tinh biến thành, bà là yêu quái nên sách bà cũng độc hại.”

“Bố của ông họ con nhận tin báo , liền sớm đốt hết sách trong nhà.”

“Kết quả là con vì ghét họ cho bà học, nên lén giấu một cuốn tố cáo ông.”

“Cả gia đình còn cách nào khác, đành cắt đứt quan hệ với ông họ.”

“Nghĩ mà buồn , nhờ chuyện đó mà khi bà và ông kết hôn, cũng ai ngăn cản.”

“Ngay khi trận hỗn loạn kết thúc, bố của ông họ con lượt qua đời, bà trở thành duy nhất mà ông bận lòng thế giới .”

“Sau ông thi đỗ đại học và lên thành phố, nghiệp cuối cùng cũng đưa bà lên cùng. Quyển thơ là món quà sinh nhật ông tặng bà năm đó.”

“Sau đó, ông từ bỏ công việc và hai chúng cùng đến Yến Thành lập nghiệp. Vừa đúng lúc cơ hội đến, là phất lên chỉ một đêm cũng sai.”

“Ông bà tranh thủ ăn, sống hết trong suốt hai mươi năm.”

“Năm khi ông họ con qua đời, bà về quê một chuyến. Xử lý ngôi nhà cũ chỉ là chuyện phụ, chủ yếu là để quyên góp cho trường học trong làng.”

“Bà cần quảng bá gì cả nên cho họ công khai, chỉ cần công việc đến nơi đến chốn là .”

“Mặc dù ông bà sống khá, nhưng cả đời ông bà con.”

“Vì ông bà bi quan về thế giới , đủ dũng khí để sinh con, để nó đối mặt với mấy chục năm đầy bất trắc phía .”

ông bà vẫn sống hết , vì dù , đến thì sống.”

cố gắng kìm nén để bật , lặng lẽ hết.

Khi bà dựa mép bàn dậy, vội vàng đỡ bà.

Bà cô nắm chặt tấm ảnh trong tay, từng bước một giường xuống.

Trong tấm ảnh phai màu, ông họ mặc một bộ vest xám, dựa chiếc xe, đôi mắt dài hẹp thẳng ống kính, miệng nở một nụ , tràn đầy sức sống.

Những lúc bà cô , chắc trong đầu bà tràn ngập ký ức về tuổi trẻ rực lửa , như một ly rượu mạnh.

Bà chắp tay đặt bức ảnh ngực.

Rồi mỉm nhắm mắt , thêm một lời nào nữa.

Câu chuyện , chính là lời tạm biệt dành cho .

sớm chuẩn sẵn hậu sự.

Bà để cổ phần công ty và căn nhà cho .

Còn , bà dặn quyên góp hết cho các trường học ở vùng núi khắp cả nước.

Mỗi năm đều dành thời gian đến tận nơi khảo sát, dựa từng cảnh mà phân bổ tiền hợp lý, nhờ chuyên trách giám sát việc thực hiện.

Đến mùa đông năm thứ năm khi bà qua đời, đến ngôi làng nhỏ , quyên tặng cho trường một lô thiết đa phương tiện.

Tòa nhà giảng dạy mà dì quyên tặng sơn sửa , còn dấu vết cũ, tươi mới như cuộc đời của những đứa trẻ nơi đây.

Khi khỏi trường, tuyết bắt đầu rơi dày hơn, phủ kín dấu chân để lúc đến.

chợt nhớ đến năm , khi tập theo bước chân của bà trong con ngõ nhỏ, trong lòng vô cùng mong ngóng trưởng thành.

Giờ đây, cuối cùng trở thành con hằng mong đợi, chỉ là còn bà bên cạnh.

sống như bà.

bão tuyết thế nào, vẫn sẽ ngẩng cao đầu mà tiến bước.

– Hết –

💖👋 Bộ cũng nè:

Sau khi em trai đời, ba bỏ cho ông nội.

Sau đó, bệnh nặng, : “Chết cũng do của nó thôi.”

May mắn , chết, còn thi đỗ đại học.

Mẹ nắm tay , vô cùng ân cần: “Nếu dạy con tự lập từ nhỏ, con thành công như bây giờ?”

“Chờ Ngày Tường Vi Nở Rộ” trong nhà tui nhennn

Tùy chỉnh
Danh sách chương